Thái hậu đang hàn huyên với Lục hoàng tử thì nghe tiếng Hạ Đế chạy tới, thấy Lục hoàng tử và hoàng hậu.
Hạ Đế lúc nghe tin Lục hoàng tử khôi phục còn có chút khó tin.
Dù sao Lục hoàng tử bị bệnh đã nhiều năm, lúc ấy, ngay cả hội trưởng hiệp hội Phương Sĩ Hạ Hầu lão tiên sinh cũng đều nói bệnh của Lục hoàng tử đã không còn có thuốc nào có thể cứu được nữa.
Lúc đó Hạ Đế còn buồn rầu một khoảng thời gian dài, dù sao Lục hoàng tử cũng là người mà Hạ Đế sủng ái nhất trong đám con cháu của mình.
Từ sau khi Lục hoàng tử bị bệnh điên, Hạ Đế cũng xa lánh hoàng hậu hơn rất nhiều, Liễu hoàng hậu giống như là bị đày vào lãnh cung vậy, Hạ Đế bây giờ đều đã có chút không nhớ ra bộ dáng của hai mẹ con Liễu hoàng hậu.
Vốn tưởng rằng dung nhan của Liễu hoàng hậu nhất định sẽ rất tiều tụy, già yếu, vậy mà hôm nay gặp mặt, da của nàng trắng như ngọc, ánh mắt phát sáng, bởi vì vui vẻ mà trên mặt còn có chút đỏ khiến cho gương mặt vốn đã mỹ lệ nay lại thêm mấy phần đáng yêu, nhìn qua giống như một thiếu nữ vậy.
Hạ Đế không khỏi nghĩ tới năm đó khi Liễu hoàng hậu vừa mới vào cung, ánh mắt hai người nhìn nhau, tình cảm đã nguội xuống nhiều năm nay lại phảng phất trở lại.
Thấy bộ dáng đậm tình ý của Đế Hậu, thái hậu thì vui vẻ đến nỗi liên tục gật đầu, Lạc quý phi đứng nhìn, hàm răng thiếu chút thì cắn nát.
Lục hoàng tử nhìn Diệp Lăng Nguyệt, âm thầm gật đầu một cái.
Dáng vẻ bây giờ của Liễu hoàng hậu cũng là nhờ có Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt lúc mới thấy Liễu hoàng hậu, người đúng là rất tiều tụy nhưng từ sau khi Lục Hoàng Tử khôi phục bình thường, Diệp Lăng Nguyệt lại đưa cho Liễu hoàng hậu một ít Trú Nhan Đan và linh quả trong Hồng Mông Thiên, tâm tình Liễu hoàng hậu vui vẻ, dung mạo cũng trở nên đẹp hơn, Liễu hoàng hậu từ nay về sau có thể sẽ lại được Hạ Đế ân sủng.
Hạ Đế thấy Lục hoàng tử đã khôi phục, cho mời ngự y và Long Ngữ đại sư trong Phương Sĩ tháp tới, sau khi kiểm tra hết một lượt, xác nhận Lục hoàng tử đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
“Chúc mừng thánh thượng, thân thể Lục hoàng tử đã không có bất cứ vấn đề gì, không chỉ như thế, tinh thần lực trong cơ thể ngài ấy cũng đã đạt tới Ngũ Đỉnh.” Long Ngữ đại sư sau khi thay Lục hoàng tử kiểm tra, đã ngoài ý muốn phát hiện tinh thần lực trong người Lục hoàng tử rất là mạnh mẽ.
Ngũ Đỉnh?
Ngay cả Diệp Lăng Nguyệt lúc nghe được tin tức này cũng có vài phần giật mình, không ngờ mấy năm nay tinh thần lực trong cơ thể của Lục hoàng tử lại có mức gia tăng kinh người như vậy, còn cao hơn một đỉnh so với nàng.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi gia nhập Phương Sĩ tháp, tu vi có tăng lên nhưng bất quá cũng chỉ là Tứ Đỉnh mà thôi.
“Phụ hoàng, ta muốn bái Long Ngữ đại sư làm sư phụ.” Hạ Hầu kỳ đã sớm biết Diệp Lăng Nguyệt là đồ đệ của Long Ngữ đại sư.
Nếu bái nhập làm môn hạ của Long Ngữ đại sư thì hắn cũng sẽ có càng nhiều cơ hội để sống chung với Diệp Lăng Nguyệt, trong lòng ẩn giấu tâm tư này, Hạ Hầu kỳ khẩn cầu Hạ Đế Hạ Hầu Uyên.
Hạ Hầu Uyên đối với Lục hoàng tử vẫn còn cảm thấy có chút thiếu nợ, những năm gần đây ông không hề để ý đến đến đứa con trai này, không ngờ hắn lại còn trở thành Ngũ Đỉnh Phương Sĩ, từ tâm ý muốn đến bù nên Hạ Đế đã đồng ý thỉnh cầu của Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ.
Long Ngữ đại sư trước đó đã cùng Diệp Lăng Nguyệt thảo luận qua, cộng thêm việc lão cũng rất hài lòng đối với thiên phú của Hạ Hầu kỳ nên cũng đồng ý nhận Hạ Hầu Kỳ làm đệ tử, cứ như vậy, Hạ Hầu Kỳ lại trở thành sư đệ của Diệp Lăng Nguyệt.
Lục hoàng tử khôi phục, mẫu đơn ngũ sắc nở rộ, được coi là một điềm lành, thái hậu cũng rất vui nên không còn để ý tới Hồng Ngọc Oánh và Nam Cung Nghiêng Lâm nữa.
Hai nàng sau khi bị phạt đánh ba mươi trượng và năm mươi trượng xong thì cái mông cũng đã trầy da sước thịt, được người thân đến đón về.
“Lăng Nguyệt, lần này mẫu đơn ngũ sắc nở rộ, Kỳ Nhi khôi phục, công lao của ngươi là không thể bỏ qua.” Thái hậu vẫn không quên thưởng cho Diệp Lăng Nguyệt.
“Ngươi là quận chúa do ai gia thân phong, chung quy có thể sẽ có vài người nhìn không thuận mắt, hiếm thấy đứa nhỏ nào thông minh đại nghĩa như người, người không cùng những người kia so đo, có thể thấy là Lam phủ đã dạy dỗ tốt. Ai gia phong mẹ ngươi Lam thị trở thành Nhị Phẩm cáo mệnh phu nhân, phong ngươi là tam phẩm quận chúa, xem sau này còn ai dám bất kính đối với ngươi.”
Thái hậu dù sao cũng là người biết tính toán, chuyện của Lục hoàng tử và mẫu đơn ngũ sắc trùng hợp như vậy, tuy nói là thiên mệnh nhưng thái hậu cũng là nửa tin nửa ngờ, nhưng bất luận như thế nào thì việc có thể khiến cho Đế Hậu hòa hảo như lúc ban đầu, Lục hoàng tử khôi phục như lúc ban đầu, chuyện này nhất định có liên quan đến Diệp Lăng Nguyệt.
Thái hậu cũng không phải nói suông, bà tự mình đưa ra một đạo thánh chỉ, xác định thân phận của Diệp Lăng Nguyệt.
Tin tức vừa được truyền ra, toàn bộ hạ đều oanh động.
Trong Đại Hạ quốc có không ít danh mục quận chúa nhưng quận chúa mà có tước hiệu tam phẩm thì cũng không phải là nhiều.
Diệp Lăng Nguyệt lần này được phong thưởng còn giúp cho Lam phu nhân cũng được phong là Nhị Phẩm cáo mệnh, thân phận của Lam phu nhân hôm nay đã có thể so với phu nhân của tứ đại hầu phủ hầu gia, vợ thứ hoặc là tiểu thiếp giống như Gia Cát nhu và Thôi thị khi thấy Lam phu nhân đều phải vấn an.
Càng không cần phải nói, Diệp Lăng Nguyệt là đệ tử của Long Ngữ Đại sư mà Lục hoàng tử lại vừa bái Long Ngữ đại sư làm sư phụ, nàng bây giờ chính là sư tỷ của Lục hoàng tử.
Hồng Phóng và Gia Cát nhu lúc biết được tin tức này cũng chính là lúc Hồng Ngọc Oánh bị đánh đến nỗi mông cũng nở hoa, được khiêng trở về Hồng phủ.
Nói đến Hồng Ngọc Oánh, cũng thật xui xẻo, đầu tiên là rơi xuống nước, bị giật mình, sau đó lại vì một chậu hoa mẫu đơn mà bị phạt đánh ba mươi trượng.
Thái hậu hạ lệnh phạt đánh, bọn thị vệ cũng không dám nhẹ tay, Hồng Ngọc Oánh tuy là võ giả nhưng khi chịu đánh ba mươi trượng này, gương mặt cũng đã không còn chút máu.
Nam Cung Nghiêng Lâm so với nàng còn thảm hơn, nàng ta không phải là võ giả, tu luyện lại là tinh thần lực nên khi bị phạt đánh năm mươi trượng liền trực tiếp chết ngất, phu nhân của Kim Kiếm tướng quân kêu trời gọi đất, khuôn mặt của Kim Kiếm tướng quân cũng tái xanh.
“Ngọc Oánh, nữ nhi của ta, sao con lại thành ra bộ dáng này.” Gia Cát nhu thấy dáng vẻ thê thảm của con gái, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Mẹ, là Nam Cung Nghiêng Lâm, còn có tên tạp chủng Diệp Lăng Nguyệt làm hại con...” Hồng Ngọc Oánh khóc như mưa, nhìn vô cùng đáng thương.
Chuyện ồn ào ngày hôm nay đã khiến Lạc quý phi có thành kiến với nàng, đừng nói là vị trí thái tử phi, chỉ sợ nàng sau này muốn vào cung cũng khó khăn.
“Ngọc Oánh, tỷ đừng ồn ào nữa, cô gái kia gần đây mới được phong làm tam phẩm quận chúa, sau này hai chúng ta trông thấy nàng ta ở Hoằng Vũ Điện còn phải hành lễ. Chuyện này đều tại tỷ, vô duyên vô cớ lại để cho nàng ta hưởng lợi.” Hồng Ngọc Lang sau khi từ hoàng cung trở lại cũng buồn buồn không vui.
Hồng Ngọc Oánh bị đánh là chuyện nhỏ, Lục hoàng tử khôi phục mới là chuyện lớn.
Huyết mạch của Hồng phủ, vẫn luôn là…, Hồng Phóng là Thái Bảo của thái tử, từ lúc Hồng Ngọc Lang bắt đầu ra đời, Hồng Phóng đã có ý bồi dưỡng hắn thành người phụ tá thái tử, mấy năm nay, Hồng Ngọc Lang vì để lấy lòng thái tử nên chuyện xấu làm cũng không ít, những chuyện này trên dưới Hồng phủ đều không biết.
Hồng Ngọc Oánh lần này muốn tham tuyển thái tử phi, Hồng Ngọc Lang vốn dĩ cũng không đồng ý nhưng mẫu thân và tỷ tỷ lại không chịu từ bỏ.
Bây giờ thì hay rồi, quả nhiên là gây ra chuyện.
“Hồng Ngọc Lang, ngươi có phải đệ đệ của ta hay không, ta đã thành bộ dạng này, ngươi còn nói những lời đó. Cha đâu rồi, ngày thường cha là người hiểu rõ ta nhất, ông nhất định sẽ giúp ta hả giận. Tam phẩm cáo mệnh thì sao chứ, cha còn là Thái Bảo của thái tử đấy.” Hồng Ngọc Oánh tức giận, tính tiểu thư phát tác, đem gối ngọc sứ trên giường đập về phía Hồng Ngọc Lang.
“Cha bị Lạc quý phi gọi vào cung rồi, tám chín phần là thay tỷ làm hòa.” Hồng Ngọc Lang lạnh lùng nói một tiếng, hắn cũng lười để ý đến Hồng Ngọc Oánh, đi thẳng ra ngoài tìm Hồng thái tử để thương lượng làm thế nào đối phó với Lục hoàng tử.