Phượng Tân sau khi nghe xong, chân mày có chút giương lên, lúc này hắn mới nhớ vốn dĩ hôm nay hắn muốn cùng Mục lão tiên sinh đi tham gia một buổi đấu giá ở Hạ Đô.
Phượng Tân muốn tham gia buổi đấu giá?
Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, thầm nghĩ.
Chỉ là với bộ mặt này của Phượng Tân, nếu như đi tham gia đấu giá thì có lẽ mấy vật để đấu giá kia chắc cũng không có sức hấp dẫn bằng khuôn mặt của Phượng Tân.
Diệp Lăng Nguyệt quen biết Phượng Tân đã lâu nên mới từ từ miễn dịch đối với dung mạo của hắn nhưng lâu lâu vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên.
Diệp Lăng Nguyệt cũng từng tham gia buổi đấu giá ở Lầu Cư Kỳ, nhưng đối với loại đấu giá có trình độ thấp như vậy Phượng Tân làm sao có thể để mắt đến.
Giống như đoán được suy nghĩ của Diệp Lăng Nguyệt, trên miệng hắn xuất hiện một nụ cười.
“Lăng Nguyệt, muội đến thật đúng lúc. Tấm thiệp này ta đã nhận được từ mấy ngày trước, cũng đã đồng ý sẽ tham gia. Hay là muội cùng ta đi đến Vạn Bảo Quật. Buổi đấu giá dưới đất ở Vạn Bảo Quật không giống với các buổi đấu giá khác, rất đáng để đi một lần. Nhưng mà nơi đó rồng rắn lẫn lộn, muội hãy thay nam trang, cải trang một chút sẽ tốt hơn.”
Diệp Lăng Nguyệt rất ngạc nhiên. Nàng tới Hạ Đô đã lâu nhưng vẫn chưa từng nghe nói qua ở đây có một buổi đấu giá danh tiếng như vậy.
Đây cũng không phải là do kiến thức của Diệp Lăng Nguyệt nông cạn, mà là bởi vì Vạn Bảo Quật chỉ phát thiệp mời một số ít người. Những người này nếu không phải là người có tu vi không tầm thường thì cũng là người có tài sản hơn người.
Diệp Lăng Nguyệt vừa mới tới Hạ Đô, không có gia thế cũng không có danh tiếng nên tự nhiên sẽ không được mời. Ngay cả người đột phá Luân Hồi Cảnh như Lam Ứng Vũ cũng chỉ được mời một lần, nhưng chỉ tiếc lúc đó Lam Ứng Vũ không có tiền nên cũng không có đặt chân vào Vạn Bảo Quật.
Diệp Lăng Nguyệt thay quần áo lúc còn trẻ của Phượng Tân. Hai người mỗi người đeo một chiếc mặt nạ để che đi dung mạo, sau đó ngồi xe ngựa rời khỏi Phượng phủ, đi tới Vạn Bảo Quật.
Một tấm thiệp mời của Vạn Bảo Quật tối đa chỉ có thể mang theo một người, ngày thường đều là Mục lão tiên sinh đi cùng với Phượng Tân.
Nghe ý của Phượng Tân, Vạn Bảo Quật là buổi đấu giá lớn nhất ở Hạ Đô thậm chí là ở Đại Hạ, chỉ cần có tiền thì có thể mua bất cứ thứ gì ở bên trong đó.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi nâng cao tu vi, trong tay chỉ có bộ võ học hạ đẳng Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ và Băng Lôi Quyền. Công pháp của Lam Phủ lại không thích hợp để nàng học. Nàng sớm đã muốn tìm thêm một bộ võ học nữa.
Nghe Phượng Tân nói như thế, có lẽ trong buổi đấu giá này có thể sẽ có bộ võ học cao cấp nào đó để mua nên nàng mới quyết định đi cùng với Phượng Tân.
Lúc xe ngựa rời khỏi Phượng phủ, có một chiếc xe ngựa bình thường xuyên qua các con đường lớn ở Hạ Đô, quẹo qua mấy con hẻm nhỏ rồi dừng ở trước một tòa nhà.
Từ trên xe ngựa, người đàn ông trung niên bước xuống, sắc mặt vàng khè, biểu tình cứng ngắc, nhìn một cái chính là trên mặt đeo mặt nạ da người, dùng để che giấu hình dáng. Hắn đi vào trạch viện, sau đó tháo mặt nạ da người xuống.
Lúc thấy người đàn ông trung niên, Dương Thanh vốn đang nằm ở trên giường nhỏ liền cuống quít bò xuống giường.
“Bái kiến thế tử.”
“Đúng là đồ vô dụng, nghe nói lúc ngươi đang mây mưa với một đứa kỹ nữ đã bị người khác đả thương.” Người đàn ông trung niên đã lộ ra hình dáng. Điều khiến người khác bất ngờ đó là người này lại chính là Hồng thế tử của Hồng phủ.
Thì ra những suy đoán trước đó của Diệp Lăng Nguyệt đều là thật, phía sau Sa Môn quả nhiên có thế lực lớn ủng hộ. Hơn nữa đó còn là một trong bốn đại quý tộc hầu phủ, Hồng phủ.
“Thế tử, chuyện đó là do người của Quỷ Môn làm. Đám người Quỷ Môn đáng chết này, không ngờ lại dám gây chuyện với Sa Môn chúng ta.” Dương Thanh đối với Hồng thế tử dường như rất kính sợ.
Tên Dương Thanh này vốn là một nội thị thiếp thân của Hồng thế tử, bởi vì mưu mô độc ác, thực lực cũng không tệ nên đã được Hồng lão hầu gia cất nhắc trở thành phụ tá của Hồng thế tử.
Trên thực tế, phía dưới bốn đại quý tộc không nhiều thì ít đều có sản nghiệp, như vậy thì mới có thể đảm bảo bốn đại quý tộc luôn suôn sẻ trong quan trường, mãi mãi hưởng vinh hoa phú quý.
Hồng thế tử hừ lạnh một tiếng, nhìn vết thương của Dương Thanh.
Tiểu tử này thủ đoạn độc, làm người lại hèn hạ, là một trợ thủ đắc lực của Hỗn Hắc bang nhưng hắn lại háo sắc, đã có vài lần thiếu chút nữa vì nữ nhân mà hỏng việc. Nếu không phải hắn biết dụng độc, thì e rằng, Hồng thế tử sớm đã bỏ mặc hắn.
“Không chỉ là chuyện của Quỷ Môn. Ta nghe nói, Sa Môn gần đây làm ăn rất kém.” Hồng thế tử xem qua sổ sách của Sa Môn, thu nhập gần đây đều giảm đi 3 - 4 phần.
“Thế tử, gần đây Sát Sinh Đường đã cướp không ít địa bàn của chúng ta… Nhưng ngài cứ yên tâm, bất luận là Sát Sinh Đường hay là Quỷ Môn, chỉ cần thương thế của thuộc hạ khôi phục, thuộc hạ nhất định sẽ trừng trị chúng.” Dương Thanh nhanh chóng nói.
“Ngươi tốt nhất là nói được làm được, nếu không, chức môn chủ này sau này ngươi cũng đừng làm nữa.” Hồng thế tử nói xong thì phẩy tay áo bỏ đi.
Dương Thanh quỳ dưới đất, mặt đầy âm trầm.
Lúc này, có một người từ sau bức bình phong đi ra.
Trong phòng vẫn còn có người thứ ba, người này có thể che giấu khí tức trước mặt một cao thủ Luân Hồi Đạo Hồng thế tử. Thực lực thật có thể tưởng tượng ra được.
“Thái Bảo đại nhân.” Dương thanh đứng lên, cung kính hành lễ với người vừa mới tới.
Không ngờ người trốn trong phòng lại chính là Hồng Phóng.
“Dương Thanh, thương thế của ngươi không có gì đáng ngại chứ?”
Không phải là người một nhà, không bước vào chung một cửa. Hồng thế tử dù thế nào cũng không thể ngờ trợ thủ của hắn Dương Thanh đã sớm câu kết với “em trai tốt” Hồng Phóng của mình.
“Đa tạ Thái Bảo đại nhân quan tâm, thương thế của thuộc hạ sau khi dùng đan dược ngũ phẩm mà Thái Bảo đưa tới, đã khôi phục không ít.” Dương Thanh mặt đầy cảm kích.
Không giống với Hồng thế tử chỉ biết trách mắng Dương Thanh, Hồng Phóng sau khi biết Dương Thanh bị thương liền đưa thuốc tới. Điều này làm cho Dương Thanh càng cảm kích đối với Hồng Phóng.
Lúc Hồng thế tử bước vào cửa, Dương Thanh rất khẩn trương. Hắn sợ Hồng thế tử phát hiện ra hành tung của Hồng Phóng. Nhưng sau đó hắn phát hiện, Hồng thế tử căn bản không phát hiển ra trong phòng còn có người thứ ba.
Chẳng lẽ nói...
“Ha ha, ngươi đừng nghĩ nữa, Hồng thế tử không thể phát hiện ra ta là vì ta đã đột phá Luân Hồi ba đạo.”Ánh mắt của Hồng Phóng rất uy nghiêm.
Sau khi lấy được Luân Hồi Đan từ chỗ của Lạc quý phi, hắn liền ngày đêm khổ luyện. Cuối cùng vào ba ngày trước, hắn đã đột phá Luân Hồi ba đạo, vượt qua được Luân Hồi Thủy kiếp.
Hồng thế tử cũng được, Lam Ứng Vũ cũng được, bây giờ đều không phải là đối thủ của hắn nữa. Chỉ có điều tin tức này Hồng Phóng đã che giấu rất tốt, người của Hồng Phủ tạm thời vẫn chưa biết.
Sau khi biết Hồng Phóng đã đột phá Luân Hồi ba đạo, Dương Thanh trước đó vẫn không ngừng phân vân Hồng thái tử và Hồng Phóng không biết chọn ai giữa, lúc này trong lòng đã có chủ ý.
“Chúc mừng Thái Bảo đại nhân, thuộc hạ cùng Sa Môn sau này nhất định sẽ hết lòng trung thành với Thái Bảo đại nhân.”
“Dương Thanh, ngươi là một người thức thời, Hồng phủ trong tương lại nhất định sẽ là của ta. Có điều Sa Môn dưới sự lãnh đạo của Hồng Phóng ta, nhất định phải trở thành đệ nhất thế lực ở Đại Hạ. Ta muốn ngươi hãy mau xách đầu môn chủ của Quỷ Môn đến gặp ta.” Hồng Phóng sau khi đột phá Luân Hồi ba đạo thì càng thêm tự tin, đừng nói là Quỷ Môn, ngay cả Sát Sinh Đường hắn cũng không đặt vào trong mắt.
Chỉ là một Quỷ Môn nhỏ bé, Sa Môn nhất định sẽ dốc hết toàn lực, nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc.