Chuyện bán dị đan lần trước đã gây ra ồn ào không nhỏ cho Vạn Bảo Quật.
Hồng Phóng và người của Sa Môn còn lục soát ở trong thành để tìm kiếm Thập tam thiếu, Diệp Lăng Nguyệt vốn dự định sẽ đợi cho qua đợt này mới đi đến Vạn Bảo Quật thêm một lần nữa.
Nhưng sự việc của Hồng Mông Thiên xảy ra quá đột ngột, Diệp Lăng Nguyệt không còn lựa chọn nào khác, nàng vốn định tìm Phượng Tân cùng đi nhưng khi tới Phượng phủ mới biết Phượng Tân đi Ôn Tuyền Hành Cung đã nhiều ngày, tạm thời sẽ không trở về.
Nàng chỉ có thể tự mình cải trang rồi đi đến Vạn Bảo Quật.
Sau khi nói rõ lý do đến, Diệp Lăng Nguyệt liền lấy ra một khối đá.
Nhưng sau khi kiểm tra thì cả Hạ lão tam và Hạ lão nhị đều không nhận ra lai lịch của khối đá này.
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt thất vọng, định rời đi thì Hạ lão nhị chợt mở miệng.
“Có lẽ đại ca của chúng ta sẽ nhận ra khối đá này, xin Mười thiếu hãy đợi một chút.”
Đại ca của Hạ lão nhị và Hạ lão tam cũng chính là Hạ lão đại, là người phụ trách của phòng đấu giá Thiên Cấp, Diệp Lăng Nguyệt trước đó cũng chỉ nghe qua kỳ danh, chưa từng nhìn thấy mặt.
Hạ lão nhị cầm lấy khối đá kia, chỉ một lát sau, một lão giả có vài phần giống với Hạ lão nhị và Hạ lão tam nhanh chân bước đến, Hạ lão nhị theo sát phía sau.
“Đây là Không Diệu Tinh.” Hạ lão đại quả nhiên nhận ra lai lịch của khối đá này, xem ngữ khí của hắn, khối đá này cũng không phải là thứ bình thường.
“Ông chủ Đại, không biết Vạn Bảo Quật của các ngài có loại đá này không, ta muốn thu mua.” Linh lực trong Hồng Mông Thiên ngày một loãng khiến Diệp Lăng Nguyệt rất lo lắng.
Vừa nghe nói Diệp Lăng Nguyệt muốn thu mua Không Diệu Tinh, Hạ lão đại liền cảm thấy buồn cười.
“Cô nương, đừng nói Vạn Bảo Quật của chúng ta không có loại đá Không Diệu Tinh này, coi như có thì ngươi cũng không mua được. Loại đá Không Diệu Tinh này, chỉ tín riêng khối trên tay của ngươi đã trị giá mười vạn hoàng kim rồi.”
Cái gì, khối đá vụn này lại mắc như vậy sao?
Trước đây Hồng Mông phương tiên đã dùng bao nhiêu Không Diệu Tinh mới luyện chế ra được Hồng Mông Thiên chứ?
Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt thầm mắng phá gia Hồng Mông phương tiên nhưng nàng đâu biết rắng, người đạt đến cảnh giới như Hồng Mông phương tiên, tiền tài của thế tục đối với họ mà nói căn bản không tính là gì.
“Ta lúc này đang rất cần loại đá này, ông chủ Đại có biết nơi nào có loại đá này không, bằng bất cứ giá nào ta cũng phải tìm được nó.” Diệp Lăng Nguyệt thấy Hạ lão đại nhận ra loại đá này nên nghĩ có lẽ ông ta cũng sẽ biết ở đâu có loại đá này.
Hạ lão đại trầm ngâm trong chốc lát.
“Thật không dám đấu, tại hạ đích thực có biết một chỗ có thể sẽ có loại đá này. Nhưng nếu như Thập tam thiếu muốn đi thì phải đáp ứng lão phu một việc.”
“Đại ca, huynh không phải là muốn nói cho sự kiện kia cho nàng biết chứ?” Hạ lão nhị và Hạ lão tam đều kinh hãi.
Đó là bí mật của Vạn Bảo Quật bọn hạ.
“Gần đây, người của triều đình đã để ý tới Vạn Bảo Quật, nếu như cả ba huynh đệ chúng ta đều không có ở đây, nhỡ ở đây có sơ xuất gì thì sẽ rất phiền phức. Ta dự định để lão nhị ở lại, lại tìm thêm một trợ thủ khác.” Hạ lão đại chân thành nói.
Lần trước, chuyện xảy ra ở phòng đấu giá Địa Cấp, Hạ lão đại tuy không xuất hiện nhưng sự cơ trí của Diệp Lăng Nguyệt đã để lại cho ông một ấn tượng rất sâu sắc.
Hơn nữa, Phi Hành Đan và Ẩn Hình Đan mà nàng luyện chế, Hạ lão đại cũng đã xem qua.
Bất luận là tài nghệ luyện đan hay là phẩm chất đều có thể so sánh với phương sĩ Lục hoặc Thất Đỉnh. Hạ lão đại và Hạ lão tam đều là võ giả, bọn họ nếu muốn đi đến nơi kia thì cần phải có một gã phương sĩ.
“Các vị, trước khi mọi người đưa ra quyết định có phải cũng nên nghe ý kiến của bản thân ta một chút không, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Ta còn tưởng rằng Vạn Bảo Quật chính chỉ là nơi để buôn bán một số thứ.” Diệp Lăng Nguyệt nghe xong cảm thấy rất là mờ mịt.
“Thập tam thiếu, chuyện này nói ra rất dài dòng, kỳ thực Vạn Bảo Quật chỉ là nơi mà ba huynh đệ chúng ta dùng để che mắt thiên hạ, thân phận thật sự của chúng là môn phái ở Trung Nguyên, là truyền nhân của Diệu Thủ Không Không Môn. Ta là tam môn chủ, đại ca và nhị ca lần lượt là môn chủ và nhị môn chủ.” Hạ lão tam ở trong ba huynh đệ là người biết ăn nói nhất, cũng là người quen thuộc với Diệp Lăng Nguyệt nhất.
Môn phái ở Trung Nguyên?
Diệu Thủ Không Không Môn?
“Các người là người của tà giáo ở Trung Nguyên?” Diệp Lăng Nguyệt tỉnh ngộ.
Cái gì mà Diệu Thủ Không Không Môn, vừa nghe đã biết là bọn tà giáo là bọn tà giáo chuyên làm những chuyện bắt gà trộm chó, còn nữa, cái gì mà môn chủ, nhị môn chủ, tam môn chủ, Diệp Lăng Nguyệt hoài nghi cả môn phái chắc chỉ có ba huynh đệ này.
Suy đoán của Diệp Lăng Nguyệt thật ra thì cũng đúng.
Nhưng có một điểm mà nàng không biết.
Diệu Thủ Không Không Môn không phải là tà giáo bình thường, tiền thân của nó là một môn phái trực thuộc của môn phái thượng cổ gọi là Kiếm Bảo Tông Môn.
Môn phái này vào mấy ngàn năm trước cũng là một môn phái lớn với vạn đệ tử.
Sở trường của môn phái này là tra xét tung tích của các loại bảo vật và bí cảnh, xem việc tìm kiếm bảo vật ở khắp thiên hạ làm nhiệm vụ.
Nhưng vì đã đoạt bảo, cướp bảo quá nhiều mà Kiếm Bảo Tông bị danh môn chính phái xem là cái đinh trong mắt, liên hợp lại đuổi giết, đến sau này thì càng ngày càng xuống dốc.
Cho tới bây giờ, chỉ còn lại ba huynh đệ của Hạ gia và vài người đệ tử.
Ba huynh đệ vì sự sinh tồn, cũng vì bảo lưu truyền thừa của Kiếm Bảo Tông nên mới thành lập Vạn Bảo Quật, dựa vào thực lực và thiên phú của ba người đã tạo dụng được một gia nghiệp không nhỏ ở Đại Hạ và Bắc Thanh quốc.
“Thập tam thiếu, lai lịch của Diệu Thủ Không Không Môn đại khái là như vậy, chúng ta cũng không phải là những tà giáo của Trung Nguyên, ngoài chuyện xem việc tìm kiếm bảo vật là thiên chức thì ba huynh đệ chúng ta trước giờ chưa từng làm những chuyện thương thiên hại lý.” Hạ lão tam giải thích một hồi.
“Vậy chuyện mà ban nãy các người nói lại là chuyện gì? Mà nói trước, ta tuyệt đối sẽ không giúp môn phái các người làm việc giết gà trộm chó.” Diệp Lăng Nguyệt đối với cái gì mà môn phái tà giáo ở thời Thượng Cổ cũng không có hảo cảm lắm, nàng chỉ muốn hỏi thăm tin tức của đá Không Diệu mà thôi.
“Thập tam thiếu, chuyện đó ngươi có thể yên tâm, nơi chúng ta phải đi là một Thái Ất bí cảnh, tiến hành một lần mạo hiểm.” Hạ lão đại nói.
Đại khái là vào ba năm trước, Hạ lão nhị ngẫu nhiên đạt được một mảnh bản đồ nhỏ của Thái Ất bí cảnh.
Thái Ất bí cảnh chính là nơi chứa di chỉ của phái Thái Ất của khí tông thời thượng cổ, bất luận là các quốc gia lớn hay một vài thế ngoại tông môn đều mơ ước đoạt được bảo bối ở bên trong.
Chỉ tiếc, lúc đó mảnh bản đồ mà Hạ lão nhị đạt được chỉ là một phần sáu của tấm bản đồ.
Nhưng chỉ vì mảnh bản đồ nhỏ bằng một phần sáu của tấm bản đồ kia mà đã khiến Hạ lão nhị bị truy sát vô số lần, đôi chân của hắn cũng là lúc đó đã bị người ta phế bỏ.
Ba năm nay, vì Thái Ất bí cảnh mà phải đối mặt với vô số lần bị truy sát. Ba huynh đệ Hạ gia đã mấy lần xem chút bị người ta hạ độc thủ.
Nhưng vài ngày trước, có người đưa đến một bức thư, nói là Thái Ất bí cảnh sắp được mở ra, năm vị còn lại bao gồm cường giả và các môn phái có bản đồ của Thái Ất bí cảnh trong tay đưa ra lời mời.
Ý của bọn họ là chỉ cần ba huynh đệ của Hạ gia mang theo mảnh bản đồ một phần sáu kia đến để chắp vá lại bản đồ của Thái Ất bí cảnh thì đến lúc đó có thể cho phép ba huynh đệ của Hạ gia cùng tham gia đi vào Thái Ất bí cảnh.
Còn sau khi đi vào bí cảnh, có thể tìm được bảo bối hay không thì còn phải xem phúc phận của từng người.
Hạ lão đại suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định đi đến Thái Ất bí cảnh xem xét trước.
Nhưng suy nghĩ đến việc Hạ lão nhị đi đứng bất tiện, đường đến Thái Ất bí cảnh lại xa xôi nên hắn quyết định để Hạ lão nhị ở lại, tìm thêm một trợ thủ khác.
Vừa hay vào lúc này Diệp Lăng Nguyệt lại tìm tới cửa.