“Lão gia, người làm sao mà lại thành ra bộ dáng này?” Thấy bộ dạng mặt mũi sưng đỏ của Lam Ứng Vũ, Lam phu nhân vừa tức giận vừa buồn cười.
“Hừ, nàng cho rằng tên lão tiểu tử Hồng Phóng kia có thể hơn ta được bao nhiêu, ta đã đánh lệch mũi hắn.” Lam Ứng Vũ tức giận.
Nghĩ tới hôm nay trên Triều Đình, Hồng Phóng dẫn dắt Quý Tộc Hầu liên can, nói đến nước bọt văng tứ tung, vu hãm cho Diệp Lăng Nguyệt ác đạo làm ác, phẩm hạnh không đoan trang, Lam Ứng Vũ liền tức giận.
Hai người lúc đó liền động thủ, hai người cũng đều là cao thủ Luân Hồi cảnh. Theo lý thuyết, sẽ không làm loạn đến mức ấy, giống như cách đánh nhau của hai người đàn bà chanh chua chửi đổng vậy.
Nhưng lúc ấy còn có Hạ Đế, hai người cũng không dám dùng Luân Hồi chi lực, chỉ là kiểu đánh ngươi ra một quyền ta trả một quyền.
Bàn về tu vi, thì Hồng Phóng cao hơn một chút, nhưng bàn về đánh lộn chơi xấu thì Lam Ứng Vũ người này từ tầng dưới cùng trong quân doanh từng lăn lộn ẩu đả, thì cao minh hơn Thái Bảo Hồng Phóng nhiều.
Lúc này, máu mũi của Hồng Phóng còn chảy tràn đầy Kim Loan điện.
Lam phu nhân sai người mang điệt đả tửu tới, giúp Lam Ứng Vũ băng bó vết thương. Lam Ứng Vũ ngoài miệng vẫn còn vô cùng tức giận.
Nếu như Diệp Lăng Nguyệt là nam nhi, có quân công trong người thì kể cả là tứ Đại Quý Tộc Hầu tấu lên chiết thượng chết, cũng không thể nào ngăn được Diệp Lăng Nguyệt một bước lên mây.
“Haizz, cũng không biết trong thiên hạ tại sao lại có một người dã tâm độc ác như Hồng Thái Bảo. Một thê tử Phượng Hoàng Ngọc muội muội tốt như vậy, hắn có thể quyết từ bỏ, con gái Lăng Nguyệt tốt như vậy hắn cũng bỏ mặc không quan tâm.” Lam phu nhân than thở.
“Lại nói tới mẹ của Lăng Nguyệt. Ta cũng nghe ngóng được chút tin tức, ta nghe Vũ Hầu nói, Diệp Hoàng Ngọc tòng quân rồi.” Lam Ứng Vũ trầm ngâm nói.
“Tòng quân? Chuyện này là sao? Phượng Hoàng Ngọc muội muội không phải vẫn đi theo ở bên cạnh Vũ Hầu sao?” Lam phu nhân nghe thấy cả kinh, tin tức này Diệp Lăng Nguyệt có biết không.
“Nàng cũng biết tính tình của Vũ Hầu, năm đó ta theo hắn học tập binh thư, võ nghệ, cũng đều là bắt đầu từ quân doanh. Diệp Hoàng Ngọc tu vi không yếu, nàng lại luôn mong muốn tìm Hồng Phóng báo thù. Vũ Hầu để nàng gia nhập vào Tây Bắc Hổ Lang quân, từ binh sĩ mà lên.” Lam Ứng Vũ mười ba tuổi tòng quân, từ một tên binh sĩ vô danh tiểu tốt mãi cho đến khi làm binh mã đại nguyên soái ngày nay.
Sự cực khổ trong quân đội ông là người rõ ràng nhất.
Nghe Vũ Hầu nói, điều kiện tiên quyết gian khổ nhất của Hổ Lang quân Đại, vẫn là Diệp Hoàng Ngọc tự mình nói ra.
“Nhưng Đại Hạ không cho phép nữ tử nhập ngũ, Diệp muội muội làm sao có thể vào được nơi đó chứ?” Lam phu nhân và Diệp Hoàng Ngọc rất là hợp nhau. Nàng từ lâu đã đem đối phương trở thành em gái ruột của mình.
“Nói một cách nghiêm túc thì ở Đại Hạ không có văn bản rõ ràng nào thể hiện cấm không cho phép nữ tử tòng quân, chỉ là bình thường trong quân doanh, không có nữ binh sĩ mà thôi. Nhưng, ở một quân doanh cũng lại có một số nữ phương sĩ tùy quân. Diệp Hoàng Ngọc lần này gia nhập Hổ Lang quân là cải trang. Dựa vào tính tình và tu vi của muội ấy, thì cũng sẽ tạo ra được thành quả.” Lam Ứng Vũ thực sự chắn chắn khẳng định.
Xét về tính tình, tính cách của Diệp Lăng Nguyệt rất giống với Diệp Hoàng Ngọc. Hai mẹ con tính cách bền bỉ như nhau thì có coi như bị đánh áp cũng là vô cùng bất khuất.
Phía Tây Bắc của Đại Hạ, gần nơi rất hoang vắng ở Trung Nguyên, nơi đó đủ các loại kẻ đầu trâu mặt ngựa, đủ các loại thế lực phức tạp, cực kỳ nguy hiểm. Nhưng, chỉ cần có nguy hiểm, thì sẽ có cơ duyên.
Đại Hạ trong mấy chục năm nay tất cả tướng quân bình dân, đều quật khởi tại dải Tây Bắc này.
Loạn thế xuất kiêu hùng, nếu như Diệp Hoàng Ngọc đủ lực chiến đấu, thì có lẽ nàng ấy sẽ trở thành nữ tướng quân bình dân đầu tiên trong lịch sử Đại Hạ.
“Còn một việc nữa, Vũ Hầu nói, trước khi Diệp Hoàng Ngọc rời đi cũng nhiều lần dặn dò rằng chuyện nàng tham gia Tây Bắc Hổ Lang quân, tạm thời không nói cho Lăng Nguyệt biết vội, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, nàng thì sẽ viết thư thông báo cho Diệp Lăng Nguyệt.” Lam Ứng Vũ dặn dò Lam phu nhân.
Lam phu nhân nghe xong nét buồn trên khuôn mặt càng sâu thêm.
“Nàng cũng đừng quá lo lắng, dựa vào sự hiểu biết của ta đối với Lăng Nguyệt. Lần này bị Hồng Phóng chèn ép, nó nhất định sẽ không chịu để yên, nó càng bình tĩnh, thì sau đó phản kích sẽ càng chấn động lòng người. Hai vợ chồng chúng ta chỉ cần trước lúc nó phản kích mà làm tốt sự hậu thuẫn kiên cố nhất là được rồi.” Lam Ứng Vũ trấn an Lam phu nhân.
Lam phu nhân sau khi nghe xong, nửa vui nửa mà buồn gật đầu.
Bên này, Diệp Lăng Nguyệt kéo Lam Thải Nhi ra khỏi Tướng Quân phủ.
“Tỷ tỷ, muội đã nói với tỷ bao nhiêu lần rồi, sau này đừng đem chuyện giữa muội và Phượng Tân ra làm trò cười nữa.” Diệp Lăng Nguyệt nửa giận nửa trách móc, vung nắm tay về phía Lam Thải Nhi.
“Ai ai, Lăng Nguyệt, ta còn chưa nói ra là ai, muội làm sao mà biết được. Người ta nói chính là Phượng Vương, hay là nói vừa nhắc tới chuyện thành thân thì người đầu tiên muội nghĩ tới chính là Phượng Vương hả.” Lam Thải Nhi cũng không chịu nhịn sự uy hiếp của Diệp Lăng Nguyệt, nàng thổi phù một tiếng bật cười, lộ ra một nụ cười rất nham hiểm.
“Được rồi, tỷ tỷ, tỷ đừng có đem chuyện của muội và Phượng Vương ra làm trò cười nữa đi. Hắn cũng chưa bao giờ nói muốn lấy muội, muội bây giờ cũng không muốn nghĩ tới chuyện yêu đương.” Diệp Lăng Nguyệt xin tha lỗi.
“Vì sao lại không tính đến chuyện yêu đương, chẳng lẽ là vì báo thù? Thế nhưng mà Lăng Nguyệt à, sớm muộn thì cũng có một ngày là muội là báo xong thù. Vậy thì sau này muội định như thế nào?” Lam Lăng Nguyệt thấy qua có vô số nữ tử tuổi tác giống Diệp Lăng Nguyệt này.
Mười ba mười bốn tuổi chính là tuổi mới biết yêu, nàng nhớ trước kia lúc mười ba mười bốn tuổi, cũng từng có người thầm mến.
Nghĩ tới bản thân mình nhiều năm trước, trong ánh mắt của Lam Thải Nhi trong con ngươi bỗng hiện lên một tia đau xót mờ mịt, nhưng nàng không bộc lộ ra ở trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
“Báo thù xong... Báo thù lại yêu đương thì dễ dàng lắm sao.” Một câu hỏi vô tâm của Lam Thải Nhi lại làm khó Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt luôn cảm thấy, mặc dù là báo thù nàng cũng có chuyện quan trọng hơn cần phải hoàn thành, loại cảm giác này khó có thể dùng lời diễn tả được, bắt đầu từ thời khắc Diệp Lăng Nguyệt được sinh ra lần nữa chưa từng bị tiêu tan mất.
Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, Diệp Lăng Nguyệt luôn cảm thấy, bản thân hình như bỏ quên một việc, mà sự việc này đối với nàng mà nói nó còn quan trọng hơn cả sinh mệnh. Chỉ tiếc rằng, mỗi lần nàng miễn cưỡng muốn suy nghĩ, trong đầu lại trống rỗng, rất nhiều lần thậm chí nàng đã từng có suy nghĩ buông xuôi.
“Còn nữa, muội nói thêm lần nữa, muội và Phượng Tân chỉ có tình cảm huynh muội. Điều này, muội cũng đã nói với hắn rồi.” Diệp Lăng Nguyệt vì để Lam Thải Nhi hết hy vọng, nên đã đem chuyện ngày đó nàng và Phượng Tân gặp nhau tại Hoàng Cung, nói cho Lam Thải Nhi biết.
Chỉ có thế thôi à? Phượng Vương nghe xong liền không hề có bất kỳ phản ứng gì?
Lam Thải Nhi nghe xong ngẩn người, không phải chứ, chẳng lẽ nàng đoán sai?
Thế nhưng Phượng Vương đối xử rất tốt với Diệp Lăng Nguyệt thì là điều mà ai cũng nhìn thấy.
Hay là nói, Phượng Vương có điều gì đó khó nói ra, thế nhưng nếu cứ kéo dài thế này mãi thì không chừng Lăng Nguyệt sẽ bị những người khác cướp đi mất.
Lam Thải Nhi cũng bắt đầu lo lắng thay cho Phượng Vương, ở giữa nhiều người thích Diệp Lăng Nguyệt như vậy, Lam Thải Nhi thế nhưng lại rất xem trọng Phượng Vương người em vợ tương lai này.
“Hắn cũng sẽ coi muội như một muội muội, chuyện này dừng lại tại đây thôi.” Diệp Lăng Nguyệt không vui vẻ, hai người vừa nói liền đã đi tới trước một tiệm vải.
Trước cửa của tiệm vải có treo một tấm biển lớn, viết: Cửa tiệm có bán Bắc Thanh vân cẩm thượng hạng.