“Tỷ tỷ, ta khuyên tỷ tốt nhất là nên hết hy vọng với tên Phượng vương đó đi, trong mắt của hắn căn bản là không có tỷ.” Hồng Minh Nguyệt cũng là lần đầu tiên bị chọc tức như thế.
Nhưng nàng không phải Hồng Ngọc Oánh, trên đường trở về Hồng phủ, Hồng Minh Nguyệt đã suy nghĩ lại mọi chuyện một cách rõ ràng.
Người có thân phận địa vị giống như Phượng vương của Bắc Thanh lại không để ý đến thân phận nam nữ khác biệt, công khai làm khó hai nữ tử, nguyên nhân chỉ có một, đó là vì người mà bản thân hắn yêu thương.
Nếu như không đoán sai thì người mà Phượng vương thích chính là Diệp Lăng Nguyệt.
“Minh Nguyệt, tu luyện võ đạo mặc dù muội giỏi hơn ta nhưng chuyện tình cảm nam nữ thì muội hiểu cái gì chứ, tên Diệp Lăng Nguyệt kia nếu như bàn về gia thế và dung mạo, ả ta có điểm nào có thể so với ta chứ.” Hồng Ngọc Oánh bất mãn.
“Muội lại cảm thấy, tỷ thật sự không bằng ả ta.” Hồng Minh Nguyệt không lạnh không nhạt nói ra một câu.
“Mẫu thân, người hãy nói một câu công bằng đi. Con là tỷ tỷ ruột của muội ấy, lúc này muội ấy lại bênh vực người ngoài.” Hồng Ngọc Oánh giận dỗi.
Hồng Minh Nguyệt không phải người mù, vị Diệp quận chúa kia đứng cùng một chỗ với tỷ tỷ nhà mình, chưa cần nói đến dung mạo, chỉ nói đến khi chất thôi cũng đã kém xa rồi.
Diệp Lăng Nguyệt không giống với những tiểu thư nhà võ tướng bình thường, ngược lại khác giống với thiên kim quý tộc từ nhỏ đã được giao dục tốt.
So với người mà trước đó Hồng Ngọc Oánh nói đã câu dẫn Lục hoàng tử và thái tử, hôm nay xem ra đúng là khác nhau một trời một vực.
“Mẫu thân, người tốt nhất hãy khuyên nhủ tỷ tỷ. Tên Phượng vương kia cũng không phải là người bình thường. Nếu như tỷ ấy cứ chấp mê bất ngộ thì cuối cùng thế nào cũng sẽ có một ngày hối hận.” Tuy Phượng vương nhìn qua thì không biết võ, thể chất lại ốm yếu nhưng không hiểu tại sao khi Hồng Minh Nguyệt đứng gần hắn một chút liền sinh ra cảm giác không rét mà run.
Nhưng mà những lời này, Hồng Ngọc Oánh làm sao có thể nghe lọt tai.
Bị Hồng Ngọc Oánh ồn ào một hồi, Hồng Minh Nguyệt cảm thấy ở trong phủ thật vô vị, liền rời Hạ Đô trở về Tam Sinh Cốc trước thời gian dự tính.
Sau khi tranh cãi với hai vị tỷ muội cùng cha khác mẹ của Hồng phủ, Diệp Lăng Nguyệt trở lại Lam phủ lập tức đi vào Hồng Mông Thiên, bắt đầu nuôi dưỡng Vân Tằm.
Chưởng quỹ của Phượng Minh Trang cung cấp mầm trùng Vân Tằm là một ít trứng trùng, nhìn qua chỉ nhỏ bằng hạt gạo.
Giống như Diệp Lăng Nguyệt dự đoán, sau khi được linh khí trong Hồng Mông Thiên thấm vào, chỉ sau một buổi tối, trứng trùng liền phá xác.
Nhìn những con Vân Tằm đang lười biếng nằm úp trên tàn cây, gặm nhấm lá cây, con nào cũng béo phì, Diệp Lăng Nguyệt giống như đang nhìn thấy vô số bạc được ném về phía của nàng.
Sau khi ra khỏi Hồng Mông Thiên, phương hạc truyền tin của Lại Cô lại bay tới bay lui ở trong phòng của Diệp Lăng Nguyệt, vừa giơ tay ra, phương hạc liền rơi xuống trên tay của Diệp Lăng Nguyệt.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Lăng Nguyệt vẫn lệnh cho Lại Cô chú ý quan sát nhất cử nhất động của Liễu Thanh, bây giờ tìm nàng, chẳng lẽ là đã phát hiện cái gì rồi.
“Có chuyện khác thường, nhanh tới.” Miệng của tiểu phương hạc mở ra, giọng nói của Lại Cô truyền đến.
Giọng nói của Lại Cô nghe có vẻ rất gấp gáp, hiển nhiên là vội vã thả con phương hạc này đi.
Bên ngoài chỉ vừa mới lên đèn, giờ này, Thanh Nguyệt Lâu vẫn còn đang buôn bán.
Diệp Lăng Nguyệt cải trang thành dáng vẻ của Hồng Thập Tam rồi đi đến Thanh Nguyệt Lâu.
Sau khi Lại Cô vào Thanh Nguyệt Lâu đã bắt đầu âm thầm phát triển thế lực của mình, Thanh Nguyệt Lâu bây giờ đã trở thành sản nghiệp của Quỷ Môn, chỉ có điều người bên ngoài vẫn chưa hề hay biết gì.
“Môn chủ, phó môn chủ Vô Lệ đang ở trong căn phòng phía trước, ở cùng với mấy vị môn chủ của Sa Môn.”
Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe bẩm báo liền bước đến sát một căn phòng sát vách, gọi một bầu rượu.
Sát vách im lặng không tiếng động, rõ ràng là đã bị người khác thiết lập cấm chế.
Sau hơn một canh giờ, cửa của phòng bên cạnh mới được mở ra.
Liễu Thanh và thái bảo của thái tử - Hồng Phóng bước ra, bên cạnh của bọn họ còn có một người khách.
Vị kia khoác trên người một chiếc áo choàng rộng lớn, thân hình có chút thấp bé, lúc bước ra khỏi cửa, bước chân có chút loạng choạng.
“Cẩn thận chút.” Hồng Phóng giơ tay ra đỡ.
“Đừng đụng ta!” Người nọ quát lên một tiếng.
Lúc nghe được giọng nói kia, Diệp Lăng Nguyệt nhíu mi.
Giọng nói kia... Rõ ràng chính là giọng nói của Yểu tần đã lâu không lộ diện.
Thanh Nguyệt Lâu chính là một thanh lâu, Yểu tần lại là thân phận nữ nhi, đến nơi này làm cái gì?
Sau khi tiễn mấy vị khách kia đi, Vô Lệ liền bước vào phòng, hành lễ.
“Môn chủ, bọn Liễu Thanh ngày mai dường như sẽ có một hành động lớn, chỉ tiếc tên nữ nhân đội nón rộng vành kia sau khi bước vào thì không cho ta hầu hạ bên cạnh nữa. Ta chỉ có thể mượn cơ hội đưa rượu vào, nghe thấy bọn họ nói cái gì mà buổi trưa ngày mai... hoàng cung... chẳng may... tướng quân phủ.”
Yểu tần từ sau lần bị giọng nói thần bí bên trong Diệp Lăng Nguyệt phản phệ, gây tổn thương mắt thì tính tình trở nên rất bất thường.
Có một lần, Hạ Đế đến cung của nàng ta, chỉ là ngẫu nhiên nhắc đến việc thị nữ thiếp thân của nàng ta có một đôi mắt rất đẹp, nàng ta đêm đó liền sai người khoét mắt của nữ tỳ kia.
Việc làm của nàng ta khiến cho ngay cả Hạ Đế cũng thất vọng tràn trề, nếu không phải nàng có Tinh diệu thiên cơ bàn có thể tiên đoán được tương lai thì Hạ Đế cũng không muốn để ý đến nàng ta.
“Cô gái kia là Yểu tần trong Hạ cung, xem ra, thái tử và đám người Hồng Phóng sau khi bôi đen thanh danh của ta vẫn còn chưa thấy đủ, còn muốn kết hợp với Yểu tần cùng nhau đối phó ta.” Diệp Lăng Nguyệt trầm tư.
Nàng không thể ngồi chờ chết, phải nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó.
Đêm đó, trong hoàng cung, Hạ Đế nhận được tin tức.
“Hoàng thượng, là thần thiếp vô dụng, không thể bảo vệ được long chủng. Thần thiếp vốn muốn đợi thai nhi ổn định chút sẽ nói cho hoàng thượng. Nào ngờ... tội của thần thiếp thực sự là tội đáng chết vạn lần.” Lạc quý phi khóc đến nỗi sưng đỏ cả hai mắt, không ngừng than thở.
“Ái phi, việc này không thể trách nàng.” Hạ Đế cũng là vừa mới biết tin từ Cừu phương sĩ, Lạc quý phi đã mang thai hơn hai tháng, sáng sớm hôm nay bất cẩn té một cái nên đã bị sẩy thai.
Tâm tình của Hạ Đế bây giờ rất tệ, hắn đã sắp bốn mươi tuổi.
Con nối dòng trong cung vẫn luôn không nhiều lắm, các hoàng tử trước thái tử đa phần đều bị chết non, đến bây giờ tính ra hoàng tử chỉ có bốn người, nữ nhi cũng chỉ có hai người.
Lần này, khó khăn lắm Liễu hoàng hậu và Lạc quý phi đều có thai, nhưng lại một người trước một người sau cùng nhau sẩy thai.
Sự việc này khiến cho tâm trạng của Hạ Đế vô cùng xấu.
“Hoàng thượng, vi thần có một chuyện không biết có nên nói hay không.” Cừu tổng quản thấy đôi lông mày rậm của Hạ Đế đang nhíu chặt, liền lên tiếng.
“Có gì cứ nói, ấp a ấp úng cái gì.” Hạ Đế không kiên nhẫn nói.
“Thần ngoài biết y thuật và luyện đan ra thì còn biết một chút về xem tướng. Thần thấy sắc mặt của hoàng thượng gần đây xuất hiện một cổ huyết quang, đây không phải là cát tướng, rất có thể đang có người gây bất lợi cho hoàng thượng.” Cừu phương sĩ vừa dứt lời, sắc mặt của Hạ Đế liền nhanh chóng thay đổi.
“To gan, Cừu phương sĩ, ngươi lại dám trù ẻo trẫm.” Hạ Đế đã nhiều ngày cảm thấy mọi chuyện xảy ra đều rất là xui xẻo, lúc này lại nghe Cừu phương sĩ nói như thế, nhất thời nổi trận lôi đình, ngay cả ý nghĩ lôi Cừu phương sĩ ra chém cũng đã xuất hiện.
“Thánh thượng bớt giận, thần cũng là vì muốn tốt cho thánh thượng, mới liều chết nói thẳng ra.” Cừu phương sĩ vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ, đầu liên tục đập bình bịch xuống đất.
“Hoàng thượng, Cừu phương sĩ cũng là nói thẳng mà thôi. Loại chuyện kiểu này thà tin là có còn hơn không tin, thần thiếp cho rằng, hoàng thượng không bằng hãy tìm quốc sư đại nhân xem một chút, nếu đúng là có người đang khắc hoàng thượng và hoàng thất thì còn kịp thời xử lý.” Gương mặt Lạc quý phi đầy vẻ lo âu.