Lý Vân Tịch nhìn theo bóng lưng của anh, ngậm miệng, cuối cùng không nói ra thành lời.
Mở miệng thế nào đây?
Hai người cưới nhau chưa được bao lâu, tình cảm giữa họ cũng không mấy thắm thiết.
Nếu nói Lâm Trác Úy là thật lòng thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ anh đắc tội với nhà họ Triệu rồi.
Triệu Hổ là ai? Trùm tài nguyên thổ nhưỡng!
Nếu Lâm Trác Úy không rời đi, nhà họ Lý sẽ xong đời.
Vào lúc này, giữa gia đình và Lâm Trác Úy, cô đã chọn gia đình.
Lâm Trác Úy thật sự có chút đau xót, một mình đi trên đường vắng.
Anh miên man suy nghĩ, trong lòng cũng nguội lạnh đi.
Một chàng trai từ một gia đình nghèo muốn kết hôn với một cô gái từ một gia đình giàu có, quả nhiên là đang mộng tưởng hão huyền.
Nhìn Lâm Trác Úy tuyệt vọng bỏ đi, Triệu Bưu nhếch miệng tỏ vẻ khinh thường.
Lại quay đầu nhìn về phía nhà họ Lý, mắng một câu: "Nhà họ Lý các người cũng đừng nghĩ thoát khỏi liên can! Hừ! Cho dù bố tôi có là người tốt bụng thì cả nhà các người cũng xong đời rồi!"
Nói xong, dưới sự sợ hãi trên gương mặt của người nhà họ Lý, cậu ta tức giận quay người bỏ đi.
Trương Mẫn dậm chân giận dữ hét lên: "Lâm Trác Úy! Lâm Trác Úy chết tiệt, tên này đúng là muốn hại chết gia đình chúng ta.
Rốt cuộc đời trước nhà họ Lý chúng ta làm cái quái gì vậy? Sao lại nhận một đứa khốn nạn như vậy làm con rể chứ? "
Lý Vận Tịch thở dài, bất lực nói: "Mẹ! Mẹ đừng nói nữa Nhiệm vụ trước mắt của chúng ta là nghĩ cách làm thế nào để lập công chuộc tội! Nếu Triệu Hổ tức giận, chúng ta đi ngắm núi sông cũng gặp phải phiền phức lớn."
"Đúng, đúng, đúng...!Ông Lý à! Chúng ta hãy đến bệnh viện thăm Triệu Hổ.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ thành thật xin lỗi và nói rằng chuyện này không liên quan gì đến chúng ta.
Tất cả đều do một mình Lâm Trác Úy gây ra.
" Trương Mẫn nhanh chóng đồng ý.
Lý Cảnh Điềm cảm thấy không thoải mái, đáp: "Dựa vào cái gì? Mẹ! Chuyện này là do Lâm Trác Úy gây ra, tại sao gia đình chúng ta phải xin lỗi? Chúng ta đi xin lỗi đến lúc đó không phải sẽ thành lỗi của nhà chúng ta sao"
"Cái này..."
Trương Mẫn và Lý Hữu Phú đã vô cùng sửng sốt, cảm thấy lời này rất có lý.
"Theo con! Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Lâm Trác Úy, nên để anh ta quỳ xuống xin lỗi.
Bây giờ chuyện nhà chúng ta cần làm là phủi sạch quan hệ!"
Sau khi Lý Cảnh Điềm nói xong, Trương Mẫn gật đầu đồng ý.
Sau đó, bà ta lại cảm thấy rằng như vậy là không đủ đảm bảo, nhanh chóng nói với Lý Vân Tịch: "Con gái à, con nhanh chóng ly hôn để phủi sạch mọi quan hệ! Tất cả chuyện này đều do Lâm Trác Úy gây ra."
"Cái này..." Ánh mắt Lý Vân Tịch ngây ngốc.
"Thế nào? Con vẫn không quên được tên gây tai hoạ đó sao?" Trương Mẫn lo lắng.
Lý Vân Tịch thở dài nói: "Không phải ạ! Mẹ, con chỉ cảm thấy chuyện này vẫn chưa cần phải đi đến bước này.
Trước tiên chúng ta tạm thời xem thế nào đã! Nếu thật sự đến bước đường ranh giới giữa sự sống và cái chết, mọi người yên tâm, vì lợi ích của gia đình con và anh ấy sẽ ly hôn.
"
"Ừ, nghĩ vậy là đúng rồi! Đây mới là con gái ngoan của ta."
Với sự đảm bảo của Lý Vân Tịch người nhà này mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Còn ở phía bên kia...!
Lâm Trác Úy trở về nhà của mình, và bố mẹ anh vẫn đang hoang mang.
Con trai bị sao vậy?
Mấy ngày nay sao lại trở về nhà nhiều lần như vậy!
Lâm Trác Úy cũng không muốn nói rằng vì giúp nhà họ Lý lấy thiện cảm nên đi chữa bệnh cho người ta, nhưng chẳng may lại xảy ra chuyện nên bị người nhà đó đuổi ra khỏi nhà.
Nói ra như vậy cũng chẳng ích gì, lại càng khiến hai người già lo lắng không yên.
Chỉ nói rằng bản thân trong khoảng thời gian gần đây, bận rộn chuyện thi vào Trung tâm y học cổ truyền quốc gia nên muốn quay về để tĩnh tâm học tập.
Hai người họ cũng không nghi ngờ gì, làm gì có chuyện con trai trở về nhà mà không hoan nghênh.
Chỉ là...!
Vào buối tối, đèn trong phòng con trai luôn sáng, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng thở dài bên trong..