Một đường đi theo Quân Hàn Kỳ không gặp bất kỳ cản trở gì. Chỉ là hôm nay nàng rất xui xẻo nga, vừa ra khỏi rừng đào đã gặp ngay Hoàng thượng, Hoàng hậu rồi.
Hoàng thượng và Hoàng hậu thấy Chiến Thần vương gia đã vui mừng bước nhanh, "Nhị đệ".
"Hoàng huynh, hoàng tẩu".
"Ta định đến đại điện, đệ cũng nên theo ta đến đó đi". Hoàng thượng Hoả Vũ quốc - Quân Hàn Anh vẻ mặt đáng thương cầu xin. Hoàng đệ thân yêu của ta đệ làm ơn thành gia lập thất giùm huynh a. Đệ mà không thú một thê tử chắc ta sẽ không ngủ ngon với mẫu hậu mất.
Quân Hàn Kỳ gật đầu, hắn vốn không muốn đến nhưng là vị tiểu cô nương sau lưng hắn dường như là đến tham gia, vậy nên hắn muốn đến xem nàng sẽ hành xử thế nào.
Hoàng hậu Tô Trang Thanh dường như đã quen với cảnh như vậy nên chỉ đứng mỉm cười, thấp thoáng thấy Y Vân cách xa Quân Hàn Kỳ mét nàng lên tiếng "Hoàng đệ, vị cô nương sau lưng đệ là...?".
Y Vân nãy giờ vẫn đứng quan sát cuộc nói chuyện, thuận tiện đánh giá đế - hậu, nhưng vừa nghe Hoàng hậu chỉ điểm nàng, Y Vân ngẩng đầu lên, bước đến giữ một khoảng cách nhất định với Quân Hàn Kỳ hành lễ "Thần nữ Vân Dao tham kiến Hoang thượng, Hoàng hậu nương nương".
Hoàng thượng và Hoàng hậu nén cười, gật đầu "Ngươi mau đứng lên". Ha ha lần đầu tiên họ thấy có người dám ghét bỏ lão nhị như vậy.
Quân Hàn Kỳ đen mặt, hắn có ăn thịt nàng à? Sao nàng lại cách xa hắn như thể hắn là hung thần ác sát?!
Y Vân không biết hậu quả của hành động mình tạo ra hiệu ứng thế nào nên vẫn ung dung đứng lên.
Hoàng thượng thu hồi nét cười nắm lấy tay hoàng hậu, ngẫm nghĩ "Vân Dao tên rất quen. Hoàng hậu nàng có nhớ là ai không?".
Hoàng hậu Tô Trang Thanh cười nhẹ, "Năm thứ , Thái thượng hoàng ban hôn cho tiểu thư dòng chính Hạ Y Vân và Chiến vương, phong Hạ tiểu thư là Vân Dao quận chúa".
Quân Hàn Anh nhìn Y Vân a một tiếng, cười cười "Vân Dao nếu theo hôn ước thì ngươi sẽ là Chiến vương phi là đệ muội tương lai của ta, vậy vẫn nên gọi chúng ta một tiếng hoàng huynh, hoàng tẩu chứ?".
Y Vân thấy hắn cười như vậy không hiểu sao nàng có cảm giác nổi da gà, nàng biết thân phận nàng không giấu được bao lâu nhưng mà nhanh như vậy đã lộ. Nàng mới không cần cái danh Chiến vương phi gì đó đâu!
"Hoàng thượng, hoàng hậu thần nữ dù sao vẫn chưa gả đi, tương lai không chắc là sẽ có thay đổi gì nên thanh danh Chiến vương phi...Vân Dao nhận không nổi".
Hoàng thượng ném cho ai kia một cái nhìn thương hại, hoàng đệ xem ra con đường truy thê của đệ vất vả rồi.
Hoàng hậu nghe nàng nói vậy cũng thầm thương hại Chiến vương, lão nhị sau này khổ rồi, trước hết nàng vẫn nên giải quyết cục diện rối rắm này. "Không sao nếu hiện tại không gọi được vậy chờ ngươi gả cho Chiến vương hãy gọi. Vân Dao nếu rảnh ngươi có thể tiến cung thăm ta".
"Đúng vậy nếu rảnh thì ngươi hãy tiến cung thăm Hoàng hậu" Quân Hàn Anh gật đầu đồng ý, dù sao Thanh nhi ở trong hậu cung một mình cũng rất phiền chán. Nếu có Vân Dao tiến cung trò chuyện hẳn sẽ vui vẻ hơn. Việc gì có lợi với nàng hắn đương nhiên sẽ đồng ý, thuận tiện cho lão nhị bồi dưỡng tình cảm.
Y Vân gật đầu vâng dạ, chưa huỷ hôn được mà còn bị lôi kéo tiến cung haizz, nhưng mà Hoàng hậu cũng không phải người không nói đạo lí, nàng tiến cung chắc cũng không đến nỗi tệ.
Quân Hàn Kỳ lần này mới cảm thấy hoàng huynh của mình thật hữu dụng, hắn ném cho hoàng thượng một ánh mắt cảm tạ.
Thế là đoàn người đi tiếp về phía đại điện. Không hổ là người hoàng tộc vừa đến đã khiến đại điện yên tĩnh trở lại, hoàng thượng và hoàng hậu gật đầu, uy nghiêm của bậc đế hậu toả ra.
Chiến vương vô thanh vô tức cũng phát tán ra hơi thở lãnh ngạo cao quý. Y Vân vốn dĩ không cần học tập cũng đã có được một loại hơi thở của bề trên, cao quý không thể chạm tới giống hệt với Chiến vương.
Quân Hàn Kỳ và hai vị đế - hậu cũng phát hiện ra hơi thở bất đồng với lúc trước của nàng. Họ có cùng một suy nghĩ: Nàng không phải vật trong ao, con dâu hoàng gia lần này là nàng chắc chắn sẽ đem đến một kinh hỉ lớn!
"Chúng thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Chiến vương điện hạ", mọi người trong đại điện nhất loạt hành lễ. Đặc biệt là khi nói đến Chiến vương, không ít tiểu thư ngẩng đầu, gương mặt phiếm hồng ái mộ nhìn hắn, vài người còn tặng cho nàng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Y Vân nhìn nhìn cái này hệt như minh tinh hiện đại gặp fan cuồng nhỉ? Khoan hãy quan tâm đến chuyện của tên Quân Hàn Kỳ chết tiệt, nàng vẫn nên tìm cho mình một chỗ ngồi a.
Hoàng thượng, hoàng hậu đã đi đến chỗ thượng vị. Quân Hàn Kỳ đi được vài bước thì quay đầu lại, hắn thấy nàng vẫn còn đang lóng ngóng tìm chỗ ngồi thì khẽ thở nhẹ. Hắn xoay người vòng qua eo của nàng, kéo nàng đến vị trí của hắn. Ừm eo nàng thật nhỏ!
Y Vân bất ngờ bị kéo vào, mùi tùng trúc ập vào mũi nàng. Thật thanh mát thoải mái. Đến khi đã lấy lại tinh thần thì đã bị tên Chiến vương kéo đến kế bên hắn ngồi xuống.
Hoàng đệ thật nhanh tay a!
Mọi con mắt đổ dồn về phía Y Vân, đặc biệt là của các tiểu thư danh môn như hận không thể giết nàng để ngồi kế bên Quân Hàn Kỳ.
Đó là vị trí của Chiến vương phi nha, mọi năm vị trí đó vẫn còn trống, nhưng là năm nay Y Vân lại được ngồi vào chỗ đó.
Y Vân cũng biết chỗ ngồi của mình bất thường nên quay đầu nhìn kẻ nào đó nhỏ giọng xin phép: "Ha ha... Vương gia chỗ này hình như là chỗ của Chiến vương phi, cho nên...".
Chiến vương nâng mắt nhìn chằm chằm Y Vân, áp suất đè nén, lạnh lẽo cực độ "Cho nên?".
Y Vân cảm thấy đêm nay thật lạnh, nàng một bộ dáng điếc không sợ súng nói: "Cho nên vẫn là để ta đi tìm một chỗ khác".
Quân Hàn Kỳ bàn tay siết chặt lại nhả ra từng chữ: "Không được! Nếu nàng cảm thấy chỗ của nàng không ổn...ưm...hay là nàng đến chỗ của ta ngồi?!".
Uy hiếp! Là uy hiếp trắng trợn.
Có cho nàng một trăm cái mạng nàng cũng không muốn ngồi chỗ của hắn.
Y Vân trợn mắt nhìn hắn, im lặng cam chịu số phận.
Quân Hàn Kỳ cũng im lặng hài lòng với kết quả mình đạt được.
Quân Hàn Anh và hoàng hậu Tô Trang Thanh nghe đoạn đối thoại thì không nhịn được cảm thán, hoàng đệ đệ thật cao tay! Bái phục, bái phục.
Hoàng thượng nói vài lời khai yến, sau đó vài vị tiểu thư công tử đối đáp qua lại, làm thơ sau đó nhờ hoàng thượng ban hôn. Hoa yến cái gì chứ, rõ ràng là một buổi xem mắt trá hình.
Ngồi bên cạnh Chiến Thần vương gia uy vũ, Y Vân không dám hé răng nói một câu.
"Không ăn?" bất thình lình hỏi một câu như vậy Y Vân ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.
"Ta ăn" nàng cầm một miếng bánh bỏ vào miệng.
Nàng muốn im lặng tham gia hoa yến này nhưng là người khác lại không muốn như vậy. Rất nhanh rắc rối đã tìm tới nàng.