"Tiểu thư Chiến vương gia đến, hiện tại đang ở trước cửa Hạ phủ đợi người". Hà Hi bước vào phòng, tay bưng một đĩa Bồ Đào đi đến chỗ Y Vân.
Bồ Đào: trái nho
Y Vân lười biếng nằm trên ghế quý phi, tay với lên bóc một trái Bồ Đào cho vào miệng, Quân Hàn Kỳ đến? Từ đêm đi chơi hội nàng và hắn không gặp nhau hai tháng rồi, lần này hắn đến là vì chuyện gì?
"Ừ, em đi theo ta."
Nàng đứng lên tuỳ tiện dùng lụa trắng buộc tóc, tay vuốt nếp nhăn trên y phục, dẫn theo Hà Hi đi ra cửa chính Hạ phủ.
Trước cửa Hạ phủ một hàng binh mã trải dài, Quân Hàn Kỳ đi đầu, ngồi trên chiến mã, hắn thân vận chiến bào màu tím phác hoạ ra dáng người cao lớn, tinh tế, đai lưng màu đen thêu chỉ bạc bên hông là một miếng huyết ngọc, đầu buộc cao, đôi mắt đen hắc bạnh phân minh, anh khí ngời ngời, toàn thân đều toát lên hơi thở vương giả.
Y Vân nhìn đội ngũ sững sờ, đây là có chuyện gì? Sao lại kéo theo một đám binh mã đứng trước phủ nàng, Quân Hàn Kỳ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thân hình to lớn cơ hồ che khuất đi thân thể nhỏ bé của Y Vân.
Nàng thân hình phát triển đầy đủ, chiều cao của nàng cũng tầm m đã xem là khá cao rồi. Mà hắn vừa đứng đã che đi nàng chắc tầm m, nàng có cảm giác mình thật nhỏ bé, cảm giác này thật khó chịu nha.
Bỏ qua chuyện chiều cao, hiện giờ Quân Hàn Kỳ đã đứng trước mặt Y Vân, hắn tay lấy ra miếng huyết ngọc bên hông đeo cho nàng, sau đó cực kì trang nghiêm nói: "Vân nhi, ta phải đi biên cương phía bắc dẹp loạn, ta đưa nàng miếng ngọc này xem như là vật đính ước, chờ ta về sẽ lấy nàng, cho nàng một đại hôn cùng đội quân thiết kị làm sính lễ!"
Ai ai cũng biết đội quân thiết kị do một tay Chiến vương bồi dưỡng, sức mạnh kinh người, giờ lại đem ra là sính lễ, thật sự có chút mất mặt. Đám binh mã phía sau mặt đen như đáy nồi: Gia! Chúng ta trong mắt gia là sính lễ à?
Bỏ mặc đám binh mã đang than trời trách đất, hắn nhẹ hôn lên trán của nữ nhân đang đình trệ, cực kỳ ôn nhu, quyến luyến nói: "Vân nhi chờ ta!", tiếp theo là nhảy lên lưng ngựa, dẫn đầu rời đi. Hắn không muốn chờ nàng trả lời, bởi vì hắn sợ nàng sẽ từ chối, đi là cách tốt nhất. Cứ xem như hắn ép hôn cũng được, nhưng hắn biết đời này thê tử của hắn đã định là nàng rồi.
Nhìn đám binh mã đi xa, Y Vân hồi thần, đội quân thiết kị? Hôn lễ? Vật đính ước? Lần đầu tiên trong đời nàng có cảm giác mình như đang lạc trong sương mù, Quân Hàn Kỳ hắn mới nói cái gì? Là hứa hẹn cho nàng một hôn lễ, mà bên hông nàng là miếng huyết ngọc đính ước. Tay nàng chạm vào miếng huyết ngọc vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn, cứng ngắc xoay người đi về viện, tiêu hóa lời hắn vừa nói.
Mà trước cửa, Liễu Ngọc và Hạ Kiêu, hai người vừa bước ra nghênh đón Chiến vương thì nghe được câu nói của hắn. Ông bà vui buồn lẫn lộn, vui vì Chiến vương hướng Y Vân hứa hẹn một hôn lễ, buồn vì người đó là Chiến vương. Chiến vương không có gì để chê trách nhưng vì hắn là vương gia, là người hoàng tộc, nữ nhi của bọn họ gả vào hoàng gia sẽ hạnh phúc à? Haizz vẫn là để cho Vân nhi lựa chọn.
-----------------------------------------
Tử Vân viện.
Y Vân sau khi tiêu hóa xong câu nói đã hồi phục bộ dáng bình thường, nàng cảm thấy mình cần suy nghĩ, thật sự nàng không biết đối với Quân Hàn Kỳ tình cảm của mình là gì, nhưng nàng biết nàng đối với đoạn tình cảm ở kiếp trước là cố chấp.
Đi dạo là một biện pháp giúp cho nàng tỉnh táo hơn. Vì vậy Y Vân đeo mạng sa, một mình đi dạo quanh thành, thuận tiện nhìn các cửa hàng của nàng. Đi đến một góc phố, Y Vân bị một lão đạo sĩ chặn đường.
Đạo sĩ tuổi đã ngũ tuần, toàn thân áo trắng, lão cười nói: "Cô nương, lão bấm tay tính được hôm nay lão sẽ gặp được người hữu duyên, cô nương có thể đi đến đó, ngồi bàn luận với lão một chút không?" tay đạo sĩ chỉ về cái bàn cách đó không xa, bên trên là các thứ linh tinh như bùa, nhang, ống trúc đựng đầy thẻ tre...
Lại nói tiếp "Lão cũng có thể xem quẻ cho cô nương, sẽ không lấy tiền, thế nào?".
"Được."
Dù sao hôm nay nàng cũng rất rảnh, đi một chút cũng không sao, xem lão đạo sĩ có thể nói được cái gì. Nàng không tin chuyện thần phật, nhưng chuyện nàng xuyên qua cũng có chút kì lạ.
Y Vân theo đạo sĩ đi đến bên bàn, nàng ngồi đối diện lão đạo sĩ, đạo sĩ gật đầu: "Cô nương hẳn là có khúc mắc trong lòng đi?"
Y Vân không lạnh không nhạt đáp: "Nếu có, đạo sĩ nói xem phải làm thế nào?", kì thực nàng cũng có chút ngạc nhiên, lão nhân trước mắt tuy nói là đạo sĩ nhưng lại không xưng 'bần đạo', quanh thân toả ra hơi thở thuần tuý, rất có tiên phong đạo cốt càng không giống mấy lão thần côn hay lừa người, nói lão nhân là tiên cũng không phải không thể.
Lão nhân cười hiền từ, đôi mắt ông là nhìn thấu sinh tử nhân gian, lời nói sâu xa: "Đã là khúc mắc thì phải có nguyên do, chỉ cần giải trừ sẽ tháo bỏ khúc mắc."
Y Vân gật đầu, đương nhiên là có nguyên nhân, nhưng mà chỉ sợ đời này nàng không cách nào mà giải trừ.
"Không phải là không thể mà là ngươi có muốn hay không?" đạo sĩ bất ngờ hỏi.
Y Vân giật mình, lão nhân này có thuật đọc tâm à, sao có thể nói đúng với những gì nàng suy nghĩ.
"Ta muốn!" nàng đáp lời.
Lão đạo sĩ không để tâm đến ánh mắt Y Vân, cười thần bí: "Lão đưa ngươi đi! Nhớ bách tính vô tội!".
Dứt lời lão nhân phất tay, cuồng phong nổi lên bao lấy thân hình Y Vân, nàng không giãy giụa mặc cho gió bao quanh.
Người đi đường không ai chú ý trong một góc phố, cô nương bạch y vừa rồi còn ngồi nói chuyện với đạo sĩ bỗng biến mất. Mà đạo sĩ kia sau khi cô nương biến mất thì ngẩng đầu, hai tay chắp sau lưng thở dài.
"Thiên hạ này tránh không khỏi gió tanh mưa máu. Chuyện hồng trần, lão vốn không thể can thiệp-".
Sau đó thân ảnh lão nhân nhạt dần, biến mất cùng bàn ghế bên cạnh.
P/s: Chương nì ngắn thui, để dành chương sau cho hấp dẫn ^^