Thần Y Ngốc Phi

chương 134

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáu tháng sau…

Buổi sáng, như mọi khi, Mạnh Phất Ảnh nâng chiếc bụng bầu chậm rãi rời khỏi giường. Vừa mới mặc xong quần áo, nàng chợt cảm thấy trong bụng truyền đến một cơn đau.

Mạnh Phất Ảnh cứng đờ cả người. Biết chắc mình sắp sinh, nhưng bản thân vốn là thầy thuốc nên cũng không cảm thấy bối rối, nàng chậm rãi ngồi lại xuống giường rồi thấp giọng gọi Hiên Viên Diệp, “Diệp, thiếp sắp sinh rồi. Chàng mau mời bà mụ đến đây!” Tính ngày sinh thì dường như sớm hơn vài ngày so với dự đoán.

Hiên Viên Diệp nghe được ngữ khí bình thản của nàng thì lúc đầu còn không có phản ứng gì. Chờ khi hiểu được ý nàng rồi, hắn nhất thời trở lên luống cuống. Hắn không khỏi thấp giọng hỏi nàng, “Cái gì, nàng sắp sinh rồi ư?”

“Ừm, chắc là sắp rồi.” Mạnh Phất Ảnh khẽ gật đầu. Dù sao nơi này cũng không tiên tiến như thời hiện đại, việc đỡ đẻ đều do các bà mụ làm, nhóm thái y tuy y thuật lợi hại nhưng sẽ không làm việc này. Cho nên nàng cũng chỉ có thể tìm bà mụ đến đây, hy vọng mọi chuyện được thuận lợi.

“Người đâu, mau đi mời bà mụ đến đây!” Hiên Viên Diệp vội vàng hướng ra bên ngoài hô to.

Thanh Trúc và Tốc Phong đã sớm đứng bên ngoài đều nhất thời sửng sốt.

“Chắc là Vương phi sắp sinh rồi. Chàng mau đi mời bà mụ đến đây, thiếp vào chăm sóc Vương phi.” Thanh Trúc dù sao cũng là nữ tử, tuy rằng chưa từng sinh đứa nhỏ nhưng vẫn biết chút ít về việc này. Nàng ấy lập tức nói với Tốc Phong, khi thấy hắn vừa định đi, nàng ấy lại đột nhiên kéo hắn lại rồi nói, “Đúng rồi, chàng mau cho người tiến cung báo cho Thái hậu biết. Bên Thái hậu nhất định có người thạo việc này, nhờ Thái hậu phái mấy người cao tuổi có kinh nghiệm đến đây.”

“Ừm, ta biết rồi.” Tốc Phong lập tức đáp lời rồi vội vàng rời đi.

Tốc độ của Tốc Phong luôn nhanh kinh người, lần này hắn còn nhanh hơn so với lúc thường một chút. Chỉ chốc lát sau hắn đã đưa bà mụ đến.

Thanh Trúc đã phân công người đun nước và chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, những thứ này các nàng đã hỏi thăm và chuẩn bị kỹ càng từ trước.

Tốc Phong vội vàng đưa bà mụ vào phòng.

Hiên Viên Diệp nhanh chóng đứng lên đi về phía bà mụ rồi gấp giọng nói, “Mau, mau kiểm tra cho nàng!”

Bà mụ tiến lên phía trước tỉ mỉ kiểm tra. Một lát sau bà ta cung kính quay sang nói với Hiên Viên Diệp, “Bẩm Điện hạ, Vương phi quả thực sắp sinh rồi.”

“Vậy bà còn thất thần ở đó làm gì nữa, còn không mau đỡ đẻ cho nàng!” Vẻ mặt Hiên Viên Diệp càng thêm sốt ruột, hắn không khỏi thúc giục bà mụ.

“Điện hạ, không nhanh như vậy đâu ạ. Ít nhất cũng phải chờ đến tối…” Bà mụ run run thân mình, trong giọng nói cũng đượm vẻ kinh hãi.

“Cái gì? Phải chờ tới tối ư? Thế chẳng phải sẽ chịu đau một ngày sao?” Hiên Viên Diệp trợn mắt lên khó tin gầm nhẹ, đôi mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh càng thêm đau lòng, “Sớm biết đau đớn thế này thì không cần sinh con nữa.”

“Thiếp không sao đâu. Sinh đứa nhỏ đều như vậy mà, nhịn một chút là sẽ qua thôi mà!” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, nàng nhẹ giọng an ủi hắn. Nhưng nàng cũng biết sinh đứa nhỏ là chuyện rất đau đớn. Trước kia khi còn ở bệnh viện, nàng thường xuyên nghe thấy tiếng kêu đau đớn của những sản phụ sắp sinh. Bây giờ tuy nàng có chút đau bụng nhưng vẫn chưa đau lắm, còn chưa tới lúc đó, chỉ sợ những đau đớn thực sự còn ở phía trước.

“Phất nhi!” Hiên Viên Diệp cứng đờ thân mình, trên mặt càng hiện lên vẻ đau lòng. Hắn nắm chặt tay nàng, nhất thời không biết phải làm gì nữa, lúc này hắn thật sự muốn thay nàng chịu mọi thống khổ.

“Điện hạ, giờ Vương phi chưa sinh được đâu. Dân phụ xin đi chuẩn bị cho Vương phi vài thứ trước ạ!” Bà mụ đứng ở một bên sợ hãi nhìn Hiên Viên Diệp rồi cẩn thận nói.

“Được rồi, bà đi trước đi!” Không đợi Hiên Viên Diệp mở miệng, Mạnh Phất Ảnh liền lên tiếng nói luôn. Bà mụ vội vàng đi ra ngoài.

Tiếp đó, Thái hậu đã đích thân đến đây, khi đến còn mang theo vài bà bà có tuổi, bọn họ đều cẩn thận chăm sóc cho Mạnh Phất Ảnh.

“Ảnh nha đầu, đừng sợ! Nữ nhân đều phải trải qua việc này.” Thái hậu có chút lo lắng trong lòng nhưng vẫn an ủi Mạnh Phất Ảnh.

“Vâng.” Mạnh Phất Ảnh khẽ gật đầu đáp lời, nàng cảm thấy cơn đau trong bụng càng lúc càng lớn hơn, không biết bao giờ đứa nhỏ mới chui ra.

Thái hậu luôn ở sát bên cạnh Mạnh Phất Ảnh. Bà mụ cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, lúc này chỉ nhất nhất chú ý đến những biến đổi của thai nhi trong bụng Mạnh Phất Ảnh.

Vào buổi chiều, tại Nghệ vương phủ xuất hiện một người mà không ai ngờ tới. Nhu phi đã gấp gáp trở về, đương nhiên đi cùng Nhu phi là cái người tiếc chữ như vàng Phong Nguyệt Ngân.

“Phất nhi, con thấy sao rồi? Mẫu thân tới chậm quá.” Vừa tới vương phủ, Nhu phi đã đi thẳng vào phòng. Khi thấy Mạnh Phất Ảnh, Nhu phi lập tức lo lắng hỏi han nàng mà nhất thời quên cả thỉnh an Thái hậu. Hơn nữa, cách xưng hô của Nhu phi cũng đã thay đổi, Nhu phi không xưng mẫu phi nữa mà đã xưng là mẫu thân.

Mạnh Phất Ảnh sững người, cũng hiểu được ý của mẫu phi. Không, hiện giờ không nên gọi bà là mẫu phi nữa, hẳn là nên gọi mẫu thân mới đúng. Xem ra bà đã từ bỏ quá khứ và sẽ không trở lại bên người Hoàng thượng nữa.

“Mẫu thân tới đúng lúc đấy ạ.” Mạnh Phất Ảnh cười nói nửa đùa nửa thật, cách xưng hô cũng được nàng sửa lại. Trước đó vài ngày Hiên Viên Diệp đã sai người tới Phong tộc báo tin, báo về chuyện nàng đã mang thai và sắp sinh đứa nhỏ. Thật không ngờ mẫu thân lại vội vàng tới đây.

Nhu phi sững người, trên mặt lập tức hiện lên vẻ cảm động. Nha đầu Phất nhi này luôn luôn lương thiện và hiểu ý người khác như vậy.

“Nhu nhi thỉnh an Thái hậu!” Lần này Nhu phi mới quay sang thỉnh an Thái hậu.

Khi nhìn Nhu phi, trên mặt Thái hậu hiện lên một chút bất đắc dĩ. Bà đã sớm nghe nói Nhu phi chưa chết và đã quay về Phong tộc, giờ lại nghe được những lời Nhu phi vừa nói thì chắc nàng ấy sẽ không trở về bên cạnh Hoàng thượng nữa, chỉ sợ Hoàng thượng nhất định sẽ thương tâm.

“A!” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cảm giác được một cơn đau mãnh liệt từ dưới bụng truyền lên. Vừa đau đớn vừa bị bất ngờ, nàng không khỏi bật kêu thành tiếng.

“Mau, bà mụ, bà mụ! Phất nhi sắp sinh rồi!” Thái hậu thấy dáng vẻ của Mạnh Phất Ảnh thì lập tức hô lên.

“Đúng rồi, Vương phi sắp sinh rồi!” Trong giọng nói của bà mụ dường như có chút run rẩy.

Hiên Viên Diệp đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu la đau đớn của Mạnh Phất Ảnh thì tim hắn như bị đao sắc cứa qua, cứ mỗi lần nàng la lên là hắn lại cảm thấy đau đớn. Có mấy lần hắn muốn vọt vào phòng nhưng lại bị mấy bà bà đứng ngoài cửa chặn lại. Hiên Viên Diệp không ngừng đi tới đi lui trước cửa phòng, thậm chí hắn không ngừng nện tay lên mấy cây đại thụ bên ngoài.

“Muội ấy không sao đâu!” Mạnh Như Hiểu đứng cùng Mạnh Vân Thiên ở bên ngoài, khi thấy bộ dạng Hiên Viên Diệp như vậy, hắn không khỏi thấp giọng khuyên nhủ.

Hiên Viên Diệp sững người nhìn Mạnh Như Hiểu. Sau khi rời khỏi vương phủ thì không còn thấy Mạnh Như Hiểu xuất hiện nữa, Phất nhi luôn nghĩ trong lòng Mạnh Như Hiểu trách cứ nàng, nhưng hiện giờ Mạnh Như Hiểu đã có mặt ở đây. Mà nhìn vẻ mặt lo lắng và đau lòng của Mạnh Như Hiểu lúc này, Hiên Viên Diệp biết trong lòng hắn căn bản không hề trách cứ Phất nhi.

Trong phòng, tiếng kêu la của Mạnh Phất Ảnh càng lúc càng lớn. Ba nam nhân bên ngoài nghe được tiếng kêu của nàng thì sắc mặt càng lúc càng khiếp sợ. Đặc biệt là Mạnh Vân Thiên, khi nghĩ đến Linh nhi đã chết sau khi sinh ra Phất nhi, tuy rằng lúc đó là do Đại phu nhân hạ độc Linh nhi nhưng việc sinh đứa nhỏ cũng cực kỳ nguy hiểm.

Lúc này, thân mình Hiên Viên Diệp dường như đã đông cứng lại, chỉ có đôi mắt vẫn thẳng tắp nhìn về phía cửa phòng, trên mặt hắn tràn đầy đau lòng và lo lắng.

“Không hay rồi, không hay rồi! Điện hạ, Vương phi bị khó sinh. Tình hình có chút nguy hiểm!” Thanh Trúc đột nhiên chạy ra ngoài rồi vội vàng nói, khi nói chuyện, thân mình nàng ấy cũng không nhịn được run rẩy.

Thân mình cứng đờ của Hiên Viên Diệp trở nên run rẩy. Hắn loạng choạng một chút, thiếu chút nữa thì té lăn ra đất. Khóe môi khẽ run run nhưng không nói ra tiếng nào, trong một khắc, hắn cấp tốc vọt vào trong phòng.

Hai chân Mạnh Vân Thiên trở nên mềm nhũn. Ông ngồi bệt xuống đất, chẳng lẽ… chẳng lẽ Phất nhi sẽ giống Linh nhi sao?

Mạnh Như Hiểu nhanh chóng đỡ Mạnh Vân Thiên nhưng không kéo ông lên. Lúc này hắn cũng cảm thấy toàn thân dường như không còn chút khí lực nào cả, đôi mắt theo bản năng nhìn chằm chằm về phía căn phòng, trên mặt hắn ánh lên vẻ sợ hãi. Hắn thì thào nói khẽ, “Không sao đâu, không sao đâu! Tiểu muội rất kiên cường, nhất định không có việc gì đâu!”

“Hiểu nhi, Phất nhi nó… thực sự sẽ không có việc gì chứ?” Giờ phút này Mạnh Vân Thiên không còn vẻ anh dũng thần võ như mọi khi nữa. Trông ông nhất thời già đi vài tuổi, trong giọng nói cũng mang theo một chút nghẹn ngào.

“Phụ thân yên tâm, tiểu muội sẽ không có việc gì đâu.” Mạnh Như Hiểu vội vàng nói, không biết hắn đang an ủi Mạnh Vân Thiên hay an ủi chính mình.

Hiên Viên Diệp vọt vào phòng rồi lao ngay tới trước giường. Hắn nắm lấy tay Mạnh Phất Ảnh, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, “Phất nhi, Phất nhi, nàng không thể xảy ra việc gì, không thể…”

“Diệp nhi, con ra ngoài trước đi! Để bà mụ làm…” Phong Nguyệt Nhu thấy dáng vẻ của Hiên Viên Diệp thì đau lòng khuyên nhủ hắn.

“Con phải ở cùng Phất nhi!” Hiên Viên Diệp chậm rãi nói từng chữ, giọng nói tuy rất nhẹ nhưng vô cùng kiên định. Vào lúc này sao hắn có thể rời Phất nhi được.

“Dù thế nào cũng phải cứu cho được Phất nhi, nhất định phải cứu Phất nhi!” Hiên Viên Diệp đột nhiên nhìn về phía bà mụ rồi trầm giọng nói từng chữ. Hắn dừng lời một lát rồi lại trầm giọng nói tiếp, “Ta có thể không cần đứa nhỏ.” Tuy hắn rất muốn có con nhưng hắn tuyệt đối không thể vì đứa bé này mà hy sinh Phất nhi, nếu là như vậy thì không bằng giết hắn trước đi.

Mạnh Phất Ảnh sững người, tuy lúc này nàng đang đau đớn đến hoảng loạn nhưng vẫn cảm thấy trái tim mình đột nhiên như bị bóp mạnh, vô cùng đau đớn. Nàng hiểu được ý của Hiên Viên Diệp, nhưng nàng thật sự không nỡ từ bỏ đứa bé này, “Không được! Không được làm thương tổn hài tử của ta. Ta không sao…” Nàng biết nếu Hiên Viên Diệp đã nói thế thì bà mụ có thể sẽ mặc kệ an nguy của đứa bé mà lấy nó ra. Nàng không thể làm như vậy, nàng không thể ích kỷ như vậy. Nàng sẽ kiên trì đến cùng vì con của mình…

“Phất nhi!” Hiên Viên Diệp cầm tay nàng siết chặt lại, trong lúc nhất thời giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, khóe mắt tựa hồ có vài giọt trong suốt lướt qua. Nam nhi cũng có nước mắt, chỉ vì thương tâm chưa tới mức nên nước mắt mới không chảy ra. Hiện giờ, vào lúc này, hắn thật sự đau đớn, đau đớn vì nữ nhân của hắn, đau đớn vì đứa bé của nàng.

“Diệp, không được làm thương tổn con của chúng ta, thiếp có thể kiên trì đến cùng.” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nắm chặt tay hắn khẩn cầu, chưa đến phút cuối cùng nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

“Được, ta đồng ý với nàng!” Hiên Viên Diệp khẽ gật đầu, hắn hiểu ý nàng. Nếu hắn gây thương tổn cho đứa bé thì chỉ sợ cả đời này nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

Mọi người trong phòng không ai lên tiếng, khóe mắt ai ai cũng dâng đầy nước mắt. Người ta nói tình thương của mẹ là vĩ đại nhất quả thực không sai chút nào.

Mạnh Phất Ảnh điều chỉnh hơi thở rồi không ngừng dùng sức rặn. Một lần lại một lần, cho dù hao hết khí lực toàn thân, cho dù đau đến chết đi sống lại, cho dù biết bản thân mình càng lúc càng gặp nguy hiểm, nàng vẫn không có ý định từ bỏ.

Thái y trong triều đều đã đến đây. Hồ thái y cũng đã tới. Có điều các thái y không hiểu biết việc này cho lắm nên cũng đành bó tay bất lực.

“Đứa nhỏ này thật kiên cường quá. Sao ông trời lại tàn nhẫn với nó như vậy!” Trên mặt Thái hậu đã nước mắt vòng quanh, “Xin Phật tổ cứu lấy đứa nhỏ đáng thương này!” Trước mặt mọi người, bà quỳ xuống mặt đất rồi chậm rãi cúi đầu, “Chỉ cần Phật tổ cứu mẹ con Phất nhi, con nguyện ý nhận lấy mọi cực khổ.”

“Thái hậu!” Trong giọng nói của Nhu phi cũng ngập tràn nước mắt. Nàng vừa nói vừa quỳ xuống mặt đất theo Thái hậu, “Còn có con.Con cũng nguyện ý vì Phất nhi mà chịu mọi cực khổ trừng phạt!”

Trong đôi mắt Hiên Viên Diệp cũng ngân ngấn nước mắt. Nếu thật sự có thể chịu thay mọi đớn đau cho nàng, hắn nguyện vì nàng mà hứng chịu tất cả, cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa.

“Điện hạ, nếu giờ đứa bé không chui ra thì chỉ sợ cả đứa bé lẫn Vương phi đều không qua khỏi.” Bà mụ nhìn tình hình Mạnh Phất Ảnh rồi quay sang nói với Hiên Viên Diệp. Từ lúc Vương phi trở dạ đến giờ đã qua mấy canh giờ, hiện giờ nàng đã không còn chút khí lực nào nữa, trong thời gian lâu như vậy mà đứa bé vẫn chưa được sinh ra, không biết là vì sao nữa, hơn nữa, nếu Vương phi cứ tiếp tục thế này thì khẳng định sẽ rất nguy hiểm.

Hiên Viên Diệp nắm tay Mạnh Phất Ảnh, bàn tay hắn cũng run lên. Hắn ghé sát bên tai nàng rồi thấp giọng nói, “Phất nhi, ngày này về sau, ta và nàng… ta và nàng…” Âm thanh thì thào chứa đựng rất nhiều đau xót, tuy nhiều đau xót nhưng lại có sự kiên định khiến người ta không thể xem thường. Cho dù sau này nàng có trách hắn thì hắn cũng…

Về sau, không có đứa nhỏ, hắn và nàng…

Mạnh Phất Ảnh chậm rãi nhắm mắt lại, từ khóe mắt lăn ra hai hàng nước mắt, bàn tay khẽ xoa xoa lên bụng. Không từ bỏ, thật sự không thể từ bỏ, nhưng trong lòng nàng cũng càng không nỡ rời xa Hiên Viên Diệp. Nàng biết, nếu nàng thật sự ra đi thế này thì cho dù có để lại đứa nhỏ, cả đời này Hiên Viên Diệp cũng sẽ phải sống trong đau khổ. Chẳng lẽ đứa bé này thật sự không thuộc về bọn họ sao? Nhưng mà, nếu không thuộc về bọn họ thì vì sao bé lại đến đây, vì sao? Chẳng lẽ vì muốn tra tấn bọn họ sao? Có phải ông trời đã quá tàn nhẫn với nàng hay không?

“Phất nhi, mẫu thân biết con rất đau lòng, nhưng nếu con mất đi thì Diệp nhi sẽ càng đau khổ, mẫu thân và Thái hậu cũng càng đau lòng.” Nhu phi nhìn Mạnh Phất Ảnh rồi thấp giọng khuyên nhủ.

Từ khóe mắt của Mạnh Phất Ảnh, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nàng sao lại không rõ chuyện này, nhưng bảo nàng phải từ bỏ đứa bé thì nàng quả thực không thể làm được, càng không thể nói thành lời. Đứa bé này nàng đã hoài thai mười tháng, nàng là mẫu thân của bé, làm sao nàng có thể tàn nhẫn như vậy được? Đúng là ông trời đã quá nhẫn tâm với nàng.

Hiên Viên Diệp đột nhiên hướng mắt lên nhìn bà mụ rồi chậm rãi mở miệng nói, “Giữ lại…”

Mạnh Phất Ảnh không mở mắt ra nhìn, nước mắt càng tuôn ra như mưa. Nàng hiểu lúc này hắn đau lòng thế nào nên nàng không trách hắn. Nàng chỉ tự trách mình đã không thể giữ được đứa bé.

Hiên Viên Diệp nhìn thấy nước mắt nhạt nhòa trên mặt nàng thì trái tim như thể bị xé rách. Hắn đau đến không thể thở nổi. Biết nàng không muốn từ bỏ nhưng lúc này hắn không thể không hạ quyết tâm được. Im lặng một lát, hắn lại nói tiếp, “Giữ lại đại…”

“Điện hạ, Phong Lăng Vân đã đến, sư phụ hắn cũng đến cùng ạ.” Đúng vào lúc này thì Thanh Trúc đã vội vàng tiến vào và vội vã kêu lên.

“Bọn họ ở đâu?” Hiên Viên Diệp đột nhiên đứng lên, trong đôi mắt chứa đầy tuyệt vọng bỗng hiện ra chút ánh sáng khác thường, trông hắn lúc này như thể một người đã chìm vào vực sâu không đáy đột nhiên thấy được một tia sáng mặt trời. Hỏi xong thì hắn đã vọt ra tới cửa. Khi thấy lão nhân đứng bên ngoài, hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi, vẻ mặt cũng chứa đầy kinh ngạc, “Là ông sao?” Lão nhân này chẳng phải là vị sư phụ ngày đó đã cho bọn hắn hai bức tượng đất nhỏ hay sao? Thật không ngờ ông ta chính là sư phụ của Phong Lăng Vân.

“Điện hạ không cần sốt ruột, đưa nàng uống cái này là được.” Lão nhân gật đầu cười khẽ, vẻ mặt hết sức ôn hòa.

“Thuốc của sư phụ ta là thần dược. Điện hạ mau cho Vương phi uống đi!” Phong Lăng Vân đứng ở một bên thấy vẻ mặt ngưng trọng của Hiên Viên Diệp thì không khỏi cất lời thúc giục.

Lúc này Hiên Viên Diệp mới nhanh chóng trở lại trong phòng rồi vội vàng cho Mạnh Phất Ảnh uống thuốc.

Trong nháy mắt, Mạnh Phất Ảnh chợt cảm thấy toàn bộ khí lực của bản thân đã quay trở lại, bụng cũng không còn đau đớn nữa. Ngay cả máu phía dưới cũng không còn chảy ra quá nhiều.

Bà mụ nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi tiếp tục giúp đỡ Mạnh Phất Ảnh hít thở và đẩy thai nhi ra. Lúc này dường như đứa bé đột nhiên trở nên ngoan hơn, chưa được bao lâu thì nó đã thuận lợi chui ra.

Tuy bị mắc lại trong bụng rất lâu nhưng khi vừa chui ra, đứa bé liền mở mắt như thể tò mò nhìn mọi người.

“Chúc mừng Diệp nhi, Phất nhi, là một tiểu thế tử!” Thái hậu nhanh chóng ôm lấy đứa bé, vẻ mặt vô cùng vui sướng. Bà tới gần trước mặt Hiên Viên Diệp rồi nhẹ giọng nói, “Diệp nhi, con xem này, đứa bé giống con như đúc vậy.”

“Ôm nó đi!” Hiên Viên Diệp không hề đưa mắt nhìn đứa bé mà chỉ buồn bực nói, vì đứa bé này mà Phất nhi thiếu chút nữa ngay cả tính mạng cũng chẳng còn.

“Ơ, đứa nhỏ này…!” Thái hậu sững người, bà lập tức liếc mắt nhìn Hiên Viên Diệp với vẻ bất mãn rồi ôm đứa bé tới trước mặt Phất nhi, “Phất nhi, con xem này, con của con đó!”

Mạnh Phất Ảnh sung sướng cười khẽ, nàng chậm rãi vươn tay ra đón đứa bé.

“Nàng nghỉ ngơi đi, để ta bế!” Đúng lúc đó, Hiên Viên Diệp đã nhanh chóng vươn tay ra ôm đứa bé vào lòng, lúc đầu động tác của hắn có chút vội vàng nhưng khi ôm đứa bé thì lại rất nhẹ nhàng.

Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy động tác của hắn thì nụ cười càng thêm sáng lạn. Bỗng bụng nàng lại quặn lên một cơn đau đớn, “Ai da, sao bụng của ta lại đau thế này, không phải là vẫn còn một đứa bé nữa đấy chứ?”

“A!” Mọi người nhất loạt kinh hô, ai ai cũng lo lắng nhìn Mạnh Phất Ảnh.

Hiên Viên Diệp sốt ruột ngồi xuống giường, bàn tay ôm đứa bé tùy tiện chuyền ra đằng sau. Cũng may Nhu phi đứng đằng sau đã nhanh chóng đón lấy, bằng không không biết đứa bé có bị hắn ném thẳng xuống đất hay không.

“Sao lại còn nữa?” Giọng nói của Hiên Viên Diệp lúc này rõ ràng đã trở nên run rẩy, trên mặt không thể khống chế được nỗi sợ hãi, “Không phải lại đau đớn thêm một ngày nữa đấy chứ?”

Bà mụ vốn đã rửa sạch tay, không ngờ lại vẫn còn một đứa bé nữa, bà ta hơi hơi kinh sợ. Tỉ mỉ quan sát một chút, bà nói tiếp, “Đúng là còn một đứa bé nữa. Nhưng Điện hạ yên tâm, lần này sẽ thuận lợi thôi, không mất nhiều thời gian đâu ạ!”

Quả nhiên lần sinh này thuận lợi hơn nhiều, chưa được bao lâu thì một đứa trẻ nữa lại ra đời.

“Ai da, là một bé gái, đúng là thai long phượng rồi.” Bà mụ nhìn nhìn đứa bé mới ra đời rồi vui mừng reo lên.

“Tốt quá, tốt quá!” Thái hậu lại nhanh chóng ôm đứa bé vào lòng, trông bà còn vui sướng hơn nhiều so với lúc ôm đứa bé trai. Bà tỉ mỉ quan sát một lúc rồi nói, “Trông đứa bé này giống hệt Ảnh nha đầu hồi bé đó. Lúc Ảnh nha đầu mới ra đời, Hoàng nãi nãi đã ôm con vào Hoàng cung, khi đó trông con giống hệt thế này này.”

“Được rồi, được rồi, không còn đứa nào nữa chứ?” Hiên Viên Diệp âm thầm thở ra một hơi, hắn liếc nhìn Mạnh Phất Ảnh rồi lo lắng hỏi.

“Sao có thể có nữa được?” Mạnh Phất Ảnh buồn cười nhìn hắn.

“Được rồi, đi ra ngoài hết đi! Ôm cả hai đứa nhỏ ra ngoài để Phất nhi nghỉ ngơi!” Hiên Viên Diệp đột nhiên lên giọng đuổi hết mọi người ra ngoài, hắn đuổi người khác thì không nói, hắn lại còn đuổi luôn cả hai đứa bé.

“Oa oa…” Không rõ là do nghe được lời nói của Hiên Viên Diệp hay là do đói bụng mà bé trai đột nhiên khóc to lên, tiếng khóc càng lúc càng lớn.

“Xem đi, ngay cả đứa bé cũng phản đối con này!” Thái hậu liếc mắt nhìn Hiên Viên Diệp rồi cố ý sẵng giọng nói, nhưng trên mặt bà lại chan chứa ý cười.

Đứa bé gái ngược lại lại rất ngoan, cho dù nghe được tiếng khóc của ca ca nhưng nó không khóc mà còn cười khanh khách, không biết nó đang cười phụ thân mình hay cười ca ca của mình nữa.

“Được rồi, được rồi! Tất cả mọi người ra ngoài đi, để Phất nhi nghỉ ngơi một chút!” Thái hậu nhìn Mạnh Phất Ảnh, biết nàng đang rất mệt mỏi nhưng cũng không thể tùy tiện ôm mấy đứa bé mới sinh ra ngoài, bà liền ôm chúng sang gian phòng sát vách bên cạnh đã được chuẩn bị từ sớm.

Trong phòng lúc này chỉ còn hai người bọn họ. Hiên Viên Diệp nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, trên mặt vẫn đọng lại vẻ sợ hãi. Hắn không nói gì, chỉ chậm rãi vùi mặt vào ngực nàng. Hắn thề về sau sẽ không bao giờ để nàng sinh con nữa, chuyện vừa rồi xém chút nữa thì dọa chết hắn.

“Đúng rồi, vị sư phụ vừa mới đưa thuốc có phải là người đã tặng chúng ta hai bức tượng đất lúc trước không?” Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng nâng đầu hắn dậy, đột nhiên nhớ ra lúc nãy nghe được giọng nói quen thuộc, nàng không khỏi nhẹ giọng hỏi hắn.

“Đúng vậy, đúng là ông ta.” Lúc này Hiên Viên Diệp mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

“Xem ra lần đó ông ta tặng tượng đất là giả, chữa bệnh cho thiếp mới là thật.” Mạnh Phất Ảnh khẽ mỉm cười, nàng vẫn nghĩ sự việc lúc đó có vẻ kỳ quái, đặc biệt từ tượng đất lại phát ra mùi hương, hơn nữa, cũng từ lúc đó, nàng cảm giác được thân thể có biến đổi và sau đó không lâu thì phát hiện ra mình đã mang thai. Mạnh Phất Ảnh vừa nói vừa chậm rãi lấy hai tượng đất ở trên đầu giường xuống. Lúc trước nàng còn tưởng tượng đất này được nặn theo hình mẫu của nàng và Hiên Viên Diệp, hiện giờ xem ra chính là hai bé cưng của nàng.

Nhưng sao lão nhân này lại biết nàng nhất định sẽ mang thai một đôi long phượng? Thật đúng là quái nhân!

“Ừm, lần này cũng vất vả cho ông ta rồi.” Trên mặt Hiên Viên Diệp hiện lên vài phần cảm kích, lần này nếu không nhờ lão nhân đó xuất hiện đúng lúc thì chỉ e… Nghĩ đến đây, bàn tay hắn đang nắm tay Mạnh Phất Ảnh khẽ siết chặt lại.

“Đúng đó, chúng ta phải hậu tạ ông ấy thật cẩn thận!” Mạnh Phất Ảnh cũng cảm kích nói, “Ồ, bọn họ đâu rồi nhỉ?” Từ sau khi sinh xong không ai nhìn thấy bọn họ nữa, ngay cả Phong Lăng Vân cũng biến mất chẳng thấy đâu.

“Đúng rồi, hình như không thấy bọn họ đâu nữa.” Hiên Viên Diệp khẽ nhíu mày rồi lập tức nói, “Yên tâm đi! Nếu ông ta là sư phụ của Phong Lăng Vân thì hẳn là đang ở Phong phủ.”

“Ừm. Chờ thân thể của thiếp khỏe lại một chút, chúng ta sẽ đến đó cảm ơn người ta.” Mạnh Phất Ảnh khẽ gật đầu, lão nhân đó quả thực là một người kỳ quái, vậy mà đã đi mất rồi.

“Ai da, đáng yêu quá. Đứa nhỏ cười với ta này.” Tất cả mọi người đều có mặt trong phòng đặt hai đứa trẻ, Thanh Trúc thấy đứa bé gái cười với nàng ấy thì không khỏi vui vẻ kêu lên.

“Đúng thế. Nếu nàng thích thì chi bằng chúng ta cũng sớm sinh một đứa đi!” Tốc Phong đứng sau nàng ấy nói với vẻ cực kỳ dịu dàng và hâm mộ.

Sắc mặt Thanh Trúc từ từ đỏ bừng. Nàng ấy chậm rãi đứng lên nói nhỏ một câu bên tai hắn.

Thân mình Tốc Phong đột nhiên cứng đờ ngây ngốc nhưng trên mặt thì không giấu được vẻ vui sướng. Hắn vội vàng hỏi, “Thực… là thực…”

Hắn cũng sắp được làm cha rồi.

“Nhỏ giọng thôi, không lại làm tiểu quận chúa giật mình!” Thanh Trúc bất mãn lườm hắn một cái nhưng trên mặt lại vui sướng cười khẽ.

Mạnh Vân Thiên đợi hồi lâu mới được ôm đứa bé gái trên tay Thái hậu. Vẻ mặt ông hiện lên sự kích động cùng vui sướng rõ ràng, nhìn thân hình nho nhỏ của nó, khóe mắt ông bỗng hơi ươn ướt. Lúc Phất nhi ra đời ông không được ôm nàng vào lòng.

Mạnh Như Hiểu đứng bên cạnh Mạnh Vân Thiên cũng cười khẽ. Hắn nhịn không được cất lời trêu đùa đứa trẻ, “Đứa bé ngoan quá, thấy ai cũng cười, chắc chắn sẽ kiên cường giống mẫu thân rồi.”

Bé gái dường như hiểu được lời nói của Mạnh Như Hiểu, nó liền nở một nụ cười cực kỳ sáng lạn. Mạnh Vân Thiên vô cùng sửng sốt, ông không khỏi cười nói, “Nha đầu này chắc là đang hài lòng đấy.”

Nhu phi vẫn ôm bé trai từ nãy đến giờ. Không phải nàng không muốn ôm bé gái mà quan trọng là đứa trẻ quá đáng yêu nên mọi người đều tranh nhau ôm lấy mà không để ý gì đến nàng. Nhưng cũng may vẫn còn có một đứa bé để ôm.

Phong Nguyệt Ngân đứng bên cạnh Nhu phi từ nãy tới giờ, vẻ mặt bình thường không chút cảm xúc của hắn dường như thấp thoáng nụ cười. Đứa bé trai lại dường như rất thích khóc, động một chút là nó liền khóc lên mấy tiếng, như thể nó đang kháng nghị lại việc mọi người không để ý đến nó.

“Chắc nó đang ghen tỵ rồi.” Khi nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, Phong Nguyện Ngân vốn tiếc chữ như vàng liền nhíu mày nói một câu.

“Nó mới được sinh ra thì làm sao mà biết ghen tỵ.” Nhu phi liếc mắt nhìn hắn một cái rồi vừa buồn cười vừa nói, đứa nhỏ mới được sinh ra thì làm sao mà biết ghen tỵ?

“Ai nói nó không biết. Nói không chừng đúng là nó đang ghen tỵ đấy.” Phong Nguyệt Ngân khẽ mở miệng nói với vẻ không phục, không ngờ cái người tiếc chữ như vàng ấy lại nói nhiều như vậy.

“Rồi rồi, ghen tỵ thì ghen tỵ, ngươi nói thế nào cũng được.” Nhu phi khe khẽ lắc đầu, trên mặt hiện lên ý cười, không ngờ nam nhân này cũng có lúc trẻ con như vậy.

“Hoàng thượng giá lâm!” Đúng lúc đó thì bên ngoài truyền đến tiếng lanh lảnh của một thái giám. Mọi người có mặt ở đó đều sửng sốt, không hẹn mà gặp, tất cả cùng quay sang nhìn Nhu phi.

Thân mình Nhu phi rõ ràng trở nên cứng đờ, bàn tay ôm đứa nhỏ cũng khẽ run rẩy.

Phong Nguyệt Ngân đứng cạnh Nhu phi cũng cứng người lại. Hắn nhìn Nhu phi, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng và căng thẳng. Kỳ thực khi hắn đồng ý đưa nàng đến đây, hắn đã biết thế nào cũng sẽ gặp mặt Hoàng thượng, có điều có chuyện lớn thế này nên nàng không thể không trở về. Hắn biết ở trong lòng nàng, Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh có vị trí quan trọng thế nào.

Hoàng thượng nhanh chóng đi vào phòng.

Mọi người đều cúi đầu hành lễ. Nhưng Hoàng thượng chẳng để ý đến ai. Mới vừa bước vào, đôi mắt hắn liền lập tức thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Nhu phi. Hắn vội vàng bước tới trước mặt Nhu phi rồi run rẩy nói, “Nhu phi, nàng đã trở lại!” Ánh mắt hơi dịch chuyển, khi thấy Phong Nguyệt Ngân, sắc mặt Hoàng thượng không khỏi trầm xuống. Có điều hắn lại lập tức quay sang nhìn Nhu phi rồi nhẹ giọng nói, “Nhu nhi, nàng đã trở lại rồi thì cùng trẫm hồi cung thôi.” Hắn vừa nói vừa vươn tay muốn kéo Nhu phi.

“Phong Nguyện Nhu tham kiến Hoàng thượng!” Nhu phi, không, từ giờ phải gọi nàng là Phong Nguyệt Nhu, tránh người sang một bên thoát khỏi bàn tay của Hoàng thượng, giọng nói của nàng lúc này đã mang theo chút xa lạ và kiên quyết, ngay cả cách xưng hô cũng hoàn toàn xa lạ.

Hoàng thượng cứng đờ cả người, hai mắt đột nhiên trợn lên khó tin nhìn nàng. Hắn run rẩy hỏi, “Nhu nhi, nàng còn trách trẫm sao? Trẫm sẽ làm theo ý nàng, chỉ cần nàng trở về thì trẫm sẽ giải tán hậu cung, chỉ cần một mình nàng bên trẫm là đủ.”

Phong Nguyệt Ngân cảm thấy căng thẳng, trong mắt cũng ngập tràn lo lắng, có điều hắn vẫn không nói câu nào mà cũng chẳng có động tĩnh gì, chỉ lẳng lặng nhìn Phong Nguyệt Nhu. Hắn không định miễn cưỡng nàng, cũng sẽ không xen vào quyết định của nàng, tất cả mọi chuyện sẽ do nàng quyết định, hắn tôn trọng ý kiến của nàng. Vậy nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng căng thẳng và thực sự sợ hãi. Nếu nàng lựa chọn ở bên cạnh Hoàng thượng, lúc đó hắn thực sự không biết phải làm sao.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng tới xem đứa nhỏ của Diệp nhi đi, hóa ra lại là thai long phượng đó.” Thái hậu đưa mắt nhìn Hoàng thượng, trong lòng hơi trầm xuống, lúc này Hoàng thượng đang ép buộc Nhu phi, nếu Nhu phi cự tuyệt thì chỉ sợ hắn sẽ bị mất mặt, dù sao ở đây cũng có rất nhiều người, chuyện này nên để nói vào lúc không có ai thì tốt hơn. Trong lòng nghĩ vậy, Thái hậu liền cố ý muốn tạm thời dời đi sự chú ý của Hoàng thượng.

Có điều Hoàng thượng chỉ quét mắt nhìn qua đứa nhỏ một chút, trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc. Hắn lại nhìn về phía Nhu phi rồi gấp giọng nói, “Nhu nhi, cùng trẫm quay về đi! Trẫm sẽ làm theo ý nàng, trẫm cam đoan sẽ không khiến nàng phải thương tâm nữa, cam đoan không để nàng phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa.”

Phong Nguyệt Nhu vốn không muốn nói chuyện đó với Hoàng thượng vào lúc này, vậy nhưng Hoàng thượng lại liên tục gây sức ép với nàng, nàng cũng không muốn trốn tránh nữa. Phong Nguyệt Nhu chậm rãi ngước mắt lên nhìn Hoàng thượng, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp mấy chậm rãi nói từng tiếng, “Hoàng thượng, ta đã quyết định sẽ ở lại Phong tộc. Đó là nhà của ta.”

Hoàng thượng cứng đờ cả người, trong mắt lộ ra sự tức giận. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Phong Nguyệt Ngân một cái rồi lạnh lùng nói, “Bởi vì đó là nhà của nàng ư?” Ánh mắt Hoàng thượng nhìn Phong Nguyệt Ngân tràn đầy đố kỵ và ngoan tuyệt.

“Hoàng thượng!” Phong Nguyệt Nhu cứng đờ cả người, trên mặt cũng hiện ra một chút lãnh ý, “Ta đã rời Hoàng cung thì vĩnh viễn sẽ không quay trở lại. Hoàng thượng hãy coi như ta đã chết rồi.”

“Rõ ràng nàng vẫn đang khỏe mạnh đứng trước mặt trẫm, sao trẫm có thể coi như nàng đã chết rồi? Nàng biết không, lúc trước, khi trẫm nghĩ nàng đã chết thật rồi, trong lòng trẫm có biết bao đau đớn. Khi đó trẫm mới hiểu được trong lòng trẫm yêu nàng thế nào. Không có nàng, trẫm sống trên đời này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Trẫm từng nghĩ sẽ chết đi theo nàng. Vì muốn tìm nàng về mà thiếu chút nữa trẫm đã rơi vào bẫy của vương triều Đạt Hề. Nhu nhi, chẳng lẽ nàng còn không rõ tâm ý của trẫm dành cho nàng hay sao?” Hoàng thượng lại nhìn về phía Phong Nguyệt Nhu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nặng nề, trong giọng nói cũng lộ rõ sự kích động, “Nhu nhi, nàng trở về với trẫm đi!”

Vẻ mặt Phong Nguyệt Nhu có một chút dao động. Dù sao người này cũng là người nàng đã yêu thương nhiều năm, nghe hắn nói thế, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác đau đớn, nhưng mà, đối với nàng mà nói, những lời này đã quá muộn màng. Nếu trước kia hắn đối xử với nàng như vậy thì nàng sẽ cực kỳ cảm động, sẽ càng thêm yêu thương hắn, nhưng bây giờ nàng đã lựa chọn rời đi thì sẽ không bao giờ quay đầu trở lại nữa.

“Hoàng thượng, ta sẽ không về đâu. Quá khứ dù sao cũng là quá khứ, Hoàng thượng quên ta đi thì hơn.” Khóe môi Phong Nguyệt Nhu nở ra một nụ cười khẽ, nụ cười khẽ ẩn giấu nhiều chua xót, nhưng trong lời nói của nàng ấy có một sự kiên định khiến người ta không thể coi thường.

“Nàng…!” Sắc mặt Hoàng thượng liền trầm xuống, ánh mắt tràn đầy đau xót giờ đã chứa thêm vài phần tức giận, “Nàng là vì hắn có phải không?” Hắn chỉ tay về phía Phong Nguyệt Ngân đứng bên cạnh rồi ngoan tuyệt nói, “Bây giờ nàng vì hắn nên mới rời bỏ trẫm, sao năm đó nàng lại lựa chọn trẫm? Sao giờ nàng lại yêu thương hắn?” Trong lời nói của Hoàng thượng tràn đầy lửa giận, trong ánh mắt hắn nhìn nàng cũng đầy hận ý, những lời hắn vừa thốt ra như thể có ý muốn nói nàng là loại nữ tử lả lơi ong bướm.

“Hoàng thượng!” Phong Nguyệt Nhu sững người, nàng âm thầm lắc đầu, khóe môi nở ra một tia cười lạnh, vào lúc này, nàng không còn cảm thấy áy náy day dứt gì nữa. Nam nhân này vẫn có thể chỉ trích nàng như vậy sao?

Ánh mắt Phong Nguyệt Ngân nhanh chóng trở nên âm trầm và chứa đầy lãnh ý. Thân mình hắn khẽ động định tiến về phía Hoàng thượng nhưng lại bị Phong Nguyệt Nhu nhẹ nhàng giữ lại.

Vẻ thất vọng trên mặt Phong Nguyệt Nhu nhanh chóng biến mất. Khóe môi lại nở ra một nụ cười khẽ như thể vừa được giải thoát và vô cùng thoải mái, nàng nhìn Hoàng thượng rồi chậm rãi nói, “Đúng như lời Hoàng thượng nói, hiện giờ người ta thương là hắn. Có lẽ năm đó ta đã chọn sai ngay từ đầu, đã lãng phí hai mươi mấy năm trời.” Đúng vậy, nàng thật ngốc, lúc trước, có một nam nhân ưu tú và si tình với nàng như vậy mà nàng lại không chọn hắn, lại cố tình ích kỷ không để ý đến tình yêu của hắn. Đúng thế, hiện tại nàng đã hiểu rõ tấm lòng của Phong Nguyệt Ngân, về sau nàng sẽ đón nhận tình cảm của hắn, Phong Nguyệt Nhu lúc trước đã chết, bây giờ, sau khi sống lại, nàng là một người hoàn toàn khác, cho nên cuộc sống của nàng sẽ khác, và tình cảm cũng sẽ khác trước. Lúc này nàng thực sự hối hận vì sao lúc trước không chọn hắn. Có điều bây giờ vẫn chưa muộn, nàng và hắn rốt cuộc vẫn có thể ở bên nhau.

Phong Nguyệt Ngân nghe được những lời nàng vừa nói thì thân mình cứng đờ trở nên run run, trong ánh mắt lại ngập tràn vui sướng. Đợi chờ nhiều năm rồi, rốt cuộc hắn đã đợi được. Nàng nói nàng thương hắn…

“Nàng… nàng…?” Hoàng thượng nổi cáu, bộ ngực không ngừng phập phồng, lửa giận trong mắt cũng không ngừng bốc lên. Đột nhiên hắn ngoan thanh nói, “Hiện tại chính là ở vương triều Hiên Viên, nàng cho rằng có thể đi được sao?”

“Hoàng thượng cho rằng có thể cản được ta sao?” Phong Nguyệt Ngân cười lạnh, hắn vừa nói vừa đứng chắn trước mặt Phong Nguyệt Nhu như thể che chở cho nàng.

Vào lúc này, Phong Nguyệt Nhu đã hoàn toàn thất vọng với Hoàng thượng, hắn nói hắn thực sự yêu nàng ư? Nếu hắn thực sự yêu nàng thì sao lại dùng cách này để bức bách nàng? Nếu hắn thực sự yêu nàng thì sao có thể nói ra những lời làm tổn thương người khác như thế? Nếu hắn thực sự yêu nàng thì sẽ mong nhìn thấy nàng hạnh phúc chứ không phải cố gắng ép buộc nàng trở về, không phải muốn thấy nàng mỗi ngày đều phải rơi lệ. Hiện giờ rốt cuộc nàng mới hiểu được tâm tình của Phong Nguyệt Ngân, khi đó sở dĩ Phong Nguyệt Ngân lựa chọn buông tay là vì Phong Nguyệt Ngân yêu nàng sâu sắc.

Hoàng thượng cảm giác được sức ép của Phong Nguyệt Ngân, thân mình theo bản năng hơi cứng lại một chút. Hắn biết rõ sự lợi hại của Phong Nguyệt Ngân, chỉ cần Phong Nguyệt Ngân muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản. Nhưng hôm nay, hắn quả thực không thể nuốt trôi được cục tức này. Mà bây giờ dù sao cũng là ở vương triều Hiên Viên, xung quanh đều có người của hắn, hắn không tin không bắt được Phong Nguyệt Ngân. Nghĩ vậy, Hoàng thượng liền trầm giọng ra lệnh, “Người đâu! Bắt hắn lại cho trẫm!”

Mọi người đều kinh hãi, trăm triệu lần không ngờ Hoàng thượng lại ra một mệnh lệnh như thế vào thời điểm này.

Phong Nguyệt Nhu cũng hơi kinh sợ, trong ánh mắt lại thoáng hiện lên một tia cười lạnh. Nam nhân này quả thực lợi hại, trong ngày Diệp nhi mừng sinh quý tử mà hắn cũng dám hô bắt người.

Trên mặt Phong Nguyệt Ngân không lộ ra một chút sợ hãi, hắn càng thêm che chắn cho Phong Nguyệt Nhu đang đứng phía sau. Nhìn đám thị vệ đã nhanh chóng vây quanh, gương mặt hắn hiện ra vài phần lãnh ý.

“Thế này là thế nào? Hoàng thượng có nhất thiết phải đại khai sát giới vào đúng ngày mừng quý tử của ta không?” Bên ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng nói của Hiên Viên Diệp. Hắn khẽ liếc mắt về phía Hoàng thượng rồi lạnh lùng nói. Giọng nói của hắn lúc này đã hoàn toàn lạnh như băng.

Hoàng thượng lập tức cứng đờ cả người. Hắn quay ngoắt sang nhìn Hiên Viên Diệp rồi tức giận nói, “Nàng chính là mẫu phi của con, là phi tử của trẫm. Con không giúp trẫm mà lại đi giúp nam nhân kia sao?”

“Nhi thần không giúp ai cả. Nhi thần tôn trọng sự lựa chọn của mẫu thân, mọi người đều tôn trọng sự lựa chọn của mẫu thân.” Ánh mắt Hiên Viên Diệp nhìn về phía Hoàng thượng càng thêm lạnh lẽo. Hắn ngừng lời một chút rồi nói tiếp, “Còn Hoàng thượng, cho tới bây giờ Hoàng thượng vẫn không hề biết tôn trọng bất cứ người nào.” Một người không biết cách tôn trọng người khác thì có thể biết yêu sao?

Hoàng thượng trợn mắt khó tin nhìn Hiên Viên Diệp, “Ngươi nói thế với trẫm sao? Ngươi…”

“Hôm nay nếu không phải Hoàng thượng tới đây để chúc mừng thì mời Hoàng thượng về đi!” Hiên Viên Diệp lạnh lùng ngắt lời Hoàng thượng, hắn liền trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Sắc mặt Hoàng thượng lúc này đã hoàn toàn trở nên âm trầm, thậm chí sắp biến thành màu đen, lửa giận trong mắt cũng không ngừng bốc lên, nhưng giờ đang ở trong Nghệ vương phủ nên hắn cũng không dám làm gì, hơn nữa hôm nay cũng là ngày Hiên Viên Diệp mừng có quý tử, hắn làm như vậy quả thực cũng không thích hợp.

“Hoàng thượng, chẳng phải trong triều còn có rất nhiều chuyện cần xử lý sao? Hoàng thượng cũng đã trông thấy đứa nhỏ rồi, Hoàng thượng nên về trước đi!” Tim Thái hậu như thắt lại, bà nói một câu như thể muốn tìm một lối thoát cho Hoàng thượng.

Hoàng thượng cố gắng áp chế lửa giận trong lòng. Hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hiên Viên Diệp một cái, lại nhìn Phong Nguyệt Nhu một cái, sau đó mới đột nhiên xoay người rời đi.

Sau khi Hoàng thượng rời đi, mọi người có mặt ở đó mới thở phào nhẹ nhõm nhưng trên mặt ai ấy không còn tươi cười được như trước. Chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

“Haiz.” Thái hậu thở dài, “Ai gia trở về khuyên nhủ Hoàng thượng một chút đã.” Bà biết Nhu phi không có khả năng thay đổi tâm ý, trải qua những chuyện vừa rồi, nếu là bà thì bà cũng sẽ không trở về. Chuyện này không trách người khác được, Hoàng thượng chỉ có thể tự trách mình. Thái hậu liền vội vàng rời đi.

Vẻ mặt Phong Nguyệt Nhu hiện lên sự đau đớn mãnh liệt. Không ngờ mọi chuyện lại đến nước này. Nàng vốn đang nghĩ có thể bình tĩnh nói chuyện với Hoàng thượng một lần, không ngờ Hoàng thượng lại…

“Được rồi, hiện tại Phất nhi cũng không sao nữa rồi, phụ thân về trước đã, hôm khác ta lại đến thăm các con.” Mạnh Vân Thiên cũng đứng dậy cáo từ, với tình hình trước mắt, ông có muốn lưu lại cũng không được.

Mạnh Như Hiểu vẫn không nỡ rời xa đứa bé, khi nghe Mạnh Vân Thiên bảo phải rời đi, hắn chỉ có thể lưu luyến buông đứa bé ra rồi theo Mạnh Vân Thiên trở về.

“Phất nhi, đều tại mẫu thân không tốt…” Phong Nguyệt Nhu thở dài một tiếng rồi nói với vẻ vô cùng áy náy, mọi chuyện đang rất tốt nhưng vì nàng ấy mà đã biến thành thế này.

“Mẫu thân, mẫu thân nói gì vậy. Mẫu thân từ ngàn dặm xa xôi còn đến đây thăm Phất nhi, Phất nhi cảm kích còn không kịp, thế nào lại đi trách mẫu thân.” Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng ngắt lời Phong Nguyệt Nhu, chuyện này vốn không phải lỗi của mẫu thân, sao nàng có thể trách bà được.

“Mẫu thân không nên tự trách bản thân. Mẫu thân đi nhiều ngày đường chắc cũng mệt rồi, mẫu thân đi nghỉ trước đi!” Mạnh Phất Ảnh thấy Phong Nguyệt Nhu đang định nói gì đó thì lại lập tức khuyên nhủ.

“Phất nhi, cảm ơn con! Diệp nhi thật có phúc mới cưới được con.” Phong Nguyệt Nhu cười khẽ, vẻ mặt đầy cảm kích, “Mẫu thân không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa.”

“Chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không dừng tay như vậy đâu.” Sau khi bọn họ rời đi cả, Mạnh Phất Ảnh mới lo lắng nhìn Hiên Viên Diệp rồi trầm giọng nói.

Vẻ mặt Hiên Viên Diệp cũng tràn đầy lo lắng. Với tính cách của Phụ hoàng thì nhất định sẽ không buông tay như vậy, có điều cũng không thể bắt ép Phụ hoàng từ bỏ được. Chỉ hy vọng Thái hậu có thể khuyên nhủ Phụ hoàng.

Trong Hoàng cung…

“Hoàng thượng!” Sau khi trở lại Hoàng cung, Thái hậu liền trực tiếp đi tìm Hoàng thượng. Nhìn vẻ mặt đau xót của hắn, bà cũng thấy không đành lòng.

Hoàng thượng nâng mắt liếc nhìn Thái hậu rồi lại rủ mắt xuống. Hắn thì thào nói nhỏ, “Nàng… nàng thật sự không hề yêu trẫm. Nàng thật sự yêu nam nhân kia sao? Nàng thật sự quyết định sẽ ở cùng nam nhân đó sao?”

“Hoàng thượng, nếu đó đúng là lựa chọn của Nhu phi thì Hoàng thượng định thế nào?” Thái hậu sững người, bà liền thử hỏi Hoàng thượng một câu. Tuy biết hiện giờ hỏi về vấn đề này sẽ khiến Hoàng thượng đau lòng nhưng chuyện này vẫn phải giải quyết.

“Trẫm sẽ không cho nàng ấy rời đi, sẽ không…” Hoàng thượng lập tức hướng mắt lên nhìn Thái hậu rồi gấp giọng nói.

“Nếu vậy thì Hoàng thượng trực tiếp giết Nhu phi đi, cũng coi như nàng đã thực sự bị chết cháy trong ngọn lửa đó đi.” Sắc mặt Thái hậu hơi trầm xuống, vẻ mặt bà lúc này vô cùng nặng nề.

“Thái hậu?” Thân mình Hoàng thượng đột nhiên run lên, “Ý của người là cho dù nàng ấy có chết cũng sẽ không trở lại bên trẫm phải không?”

“Hoàng thượng, nàng ấy vốn đã “chết” nên mới đi ra ngoài.” Lần này sắc mặt Thái hậu đã dịu đi một chút, nhưng lời bà vừa nói lại khiến Hoàng thượng hoàn toàn đông cứng người lại.

Nàng vốn đã “chết” nên mới đi ra ngoài.

Đúng thế, vì muốn thoát ra nên chẳng phải nàng đã sớm lựa chọn “chết” hay sao?

Nếu hắn lại dồn ép nàng lần nữa thì chẳng phải dồn nàng vào chỗ chết hay sao?

Thái hậu nhìn Hoàng thượng nhưng không nói gì nữa. Bà biết cũng không thể quá dồn ép Hoàng thượng được, những điều có thể nói thì bà đã nói rồi, chuyện còn lại sẽ phải để Hoàng thượng tự suy nghĩ và quyết định.

Mấy ngày kế tiếp Hoàng thượng vẫn tiếp tục xử lý chuyện triều chính nhưng không đả động gì đến chuyện của Nhu phi nữa, thậm chí Hoàng thượng cũng không hề tới Nghệ vương phủ.

Lần này Thái hậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho dù trong lòng Hoàng thượng đang nghĩ gì thì hẳn là Hoàng thượng đã lựa chọn buông tay rồi.

—–

Ngày thứ tư, Mạnh Như Hiểu một mình tới Nghệ vương phủ.

Hiên Viên Diệp thấy Mạnh Như Hiểu đến một mình thì hơi bất ngờ một chút, vài lần Mạnh Như Hiểu đến đây thì đều là đi cùng Hầu gia, sao lần này hắn lại tới một mình?

“Đứa bé này lớn nhanh thật!” Mạnh Như Hiểu đi đến trước nôi nhẹ nhàng đùa với bé gái, môi không kìm được nụ cười vui sướng.

“Đúng vậy, lớn rất nhanh. Mỗi ngày đều ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, khóc cũng không khóc một tiếng thì sao có thể không lớn nhanh cho được?” Trên mặt Hiên Viên Diệp cũng tràn ra một tia cười khẽ, hắn vui vẻ nói nửa đùa nửa thật. Thế nhưng đứa bé này quả thực rất kỳ lạ, mấy ngày nay nó không khóc tiếng nào mà chỉ cười, cứ mỗi lần tỉnh ngủ là đều cười, tiếng cười của nó cũng rất ngọt ngào. Ngược lại, đứa bé trai lại rất nghịch ngợm và hay khóc. Đôi khi hắn nghi ngờ không biết hai đứa bé có bị sai giới tính hay không, không phải nữ hài tử mới hay khóc hay sao?

Mạnh Phất Ảnh nghe được tiếng cười nói của hai người bọn họ thì trong lòng cũng tràn đầy ngọt ngào, có điều nàng vẫn còn một chút vướng mắc không thể bỏ xuống được với Mạnh Như Hiểu.

“Diệp, chàng giúp thiếp xem xem thuốc đã sắc xong chưa? Thiếp chờ không được.” Mạnh Phất Ảnh nói với Hiên Viên Diệp.

Hiên Viên Diệp sững người nhưng lập tức hiểu ngay ra ý của Mạnh Phất Ảnh. Hắn lập tức đáp lời rồi đi ra ngoài.

Mạnh Như Hiểu vẫn vui đùa với đứa nhỏ nhưng trên mặt dường như có hiện ra chút khác thường.

“Đại ca, đại ca bế đứa nhỏ ra đây giúp muội được không?” Sau khi Hiên Viên Diệp rời đi, Mạnh Phất Ảnh mới mở miệng nói với Mạnh Như Hiểu, trong giọng nói dường như có chút căng thẳng.

“Được.” Mạnh Như Hiểu giật mình, hắn lập tức bế đứa bé đi vào phòng, khi thấy Mạnh Phất Ảnh đang ngồi trên giường, ánh mắt hắn hơi lóe lóe lên.

“Đại ca, muội có thể gọi huynh là đại ca được không?” Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở ra một hơi rồi căng thẳng hỏi hắn.

“Nha đầu ngốc, ta chính là đại ca của muội mà, muội không gọi ta là đại ca thì gọi ta là gì?” Mạnh Như Hiểu mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng thấp thoáng ý cười và chứa đựng sự thân thiết cùng quan tâm.

“Đại ca, đại ca không trách muội chứ? Sau khi trở về không thấy đại ca tới thăm muội lần nào, muội vẫn nghĩ trong lòng đại ca chắc là đang trách muội.” Mạnh Phất Ảnh nghe hắn nói thế thì trong lòng hơi kích động, nàng không nhịn được liền hỏi hắn một câu.

“Đứa ngốc, sao đại ca lại trách muội. Nói thật là khi nghe được chuyện của mẫu thân và Tuyết nhi thì đại ca rất thương tâm. Đại ca từng nghĩ nếu mình sớm về nhà thì sẽ không xảy ra những chuyện như vậy, cho nên đại ca chỉ tự trách mình, đại ca không hề trách muội, cũng chẳng trách phụ thân.” Ánh mắt Mạnh Như Hiểu ẩn hiện một chút đau xót, dù sao hai người đó cũng chính là mẹ đẻ và muội muội của mình, trong lòng hắn tất nhiên sẽ đau đớn, nhưng hắn vẫn phân biệt được thị phi, chuyện này vốn không thể trách Phất nhi được.

Mạnh Như Hiểu im lặng một lúc rồi lại nói tiếp, “Sư phụ của ta đã nói rằng, nếu ngươi dùng hận thù để đối xử với thế giới này thì tất cả mọi thứ sẽ trở nên vô cùng xấu xí và đầy oán hận, cuối cùng ngươi sẽ mất đi tất cả, còn nếu người dùng tình yêu để đối đãi với thế giới này thì tất cả mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp và hạnh phúc, ngươi sẽ có tất cả. Vì vậy nên ta rất quý trọng những thứ mình đang có, đó chính là phụ thân và muội.”

Mạnh Phất Ảnh không khỏi kinh sợ, những lời này thật khiến người ta rung động, người có thể nói ra những lời này nhất định không phải là một người bình thường. Đại ca được một vị sư phụ như vậy dạy dỗ thì đương nhiên sẽ có một tấm lòng rộng mở và nhân từ. Xem ra trước kia là do nàng cả nghĩ rồi.

“Đại ca!” Mạnh Phất Ảnh cảm thấy sống mũi cay cay, trông nàng có vẻ như sắp khóc, “Cảm giác có đại ca thật là tốt!” Khi nói chuyện, đôi mắt nàng đã thực sự đỏ lên.

“Ha ha…” Mạnh Như Hiểu bật tiếng cười khẽ, nhìn thấy đôi mắt nàng đã đỏ đỏ lên, hắn nửa đùa nửa thật cười nói, “Muội đừng có khóc đấy! Muội xem đứa nhỏ này cũng có khóc đâu, muội lớn như thế mà còn khóc nhè trước mặt đứa nhỏ thì chẳng phải sẽ khiến nó chê cười hay sao. Nào, cười một cái đi!”

“Ha ha…” Tiểu bảo bối dường như hiểu được lời Mạnh Như Hiểu vừa nói, nó bỗng bật cười khanh khách.

“Ha ha…” Mạnh Như Hiểu lại cười to, “Nha đầu này quả thực đã cười rồi!”

Mạnh Phất Ảnh bị hắn trêu chọc cũng bật cười thành tiếng.

“Chuyện gì mà vui vậy? Nói cho ta cùng vui với.” Hiên Viên Diệp vừa bước vào phòng thì thấy vẻ mặt tươi cười của hai người, trên mặt hắn cũng hiện lên sự vui sướng, hắn liền thốt ra một câu đùa giỡn.

“Đây là chuyện bí mật của huynh muội chúng ta, sao có thể nói cho ngươi biết được.” Mạnh Như Hiểu nhìn Hiên Viên Diệp cười nói nửa đùa nửa thật, nụ cười trên mặt hắn cũng càng thêm sáng lạn.

Hiên Viên Diệp thấy vẻ mặt hạnh phúc của Mạnh Phất Ảnh thì trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết Phất nhi luôn lo lắng Mạnh Như Hiểu sẽ trách nàng, hôm nay mọi hiểu lầm đều đã được xóa bỏ.

“Ha ha ha, cho lão nhân vui với nào!” Đúng lúc này thì từ bên ngoài đột nhiên truyền vào một tiếng cười nói ha hả, một lão nhân tóc bạc da dẻ hồng hào đang nhanh chóng tiến vào.

Khi thấy ông ta, Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh đều vô cùng kinh ngạc. Hai ngày trước Hiên Viên Diệp đã đích thân tới Phong phủ xin gặp nhưng nghe nói bọn họ đã rời khỏi kinh thành, không ngờ hôm nay lại gặp được hai người này ở đây.

“Tiền bối…” Hiên Viên Diệp nhanh chóng tiến lên phía trước rồi cung kính nói.

“Tiền bối cái gì, ta già vậy sao?” Lão nhân quét mắt liếc hắn một cái rồi nói với vẻ cực kỳ bất mãn, ông ta vừa nói vừa đi thẳng vào phòng.

Hiên Viên Diệp cứng đờ người lại, lần đầu tiên bị người khác phản đối như vậy, nhưng hắn vẫn cười cười rồi lập tức theo vào phòng.

Phong Lăng Vân khẽ lắc lắc đầu rồi chậm rãi giải thích, “Tính khí của lão nhân gia này là thế đó.”

“Nha đầu, đã khỏe chưa?” Lão nhân gia nhìn Mạnh Phất Ảnh với vẻ cực kỳ thân thiết, nụ cười trên mặt cũng càng thêm sáng lạn, nhưng trong vẻ tươi cười sáng lạn đó lại dường như có chút mưu tính.

“Cảm ơn tiền bối…” Mạnh Phất Ảnh nhớ tới lời nói vừa rồi của ông ta với Hiên Viên Diệp thì không khỏi le lưỡi một cái.

“Nha đầu, đúng là ngươi phải cảm ơn ta cho tử tế vào.” Lần này Mạnh Phất Ảnh cũng xưng hô giống Hiên Viên Diệp nhưng lão nhân gia kia lại không hề để ý, ngược lại trông ông ta còn tươi cười vui vẻ hơn.

“Đại ân của tiền bối chúng tôi xin được hậu tạ!” Mạnh Phất Ảnh sững người một chút rồi thấp giọng đáp lời lão nhân gia, nhưng khi thấy vẻ tươi cười trên mặt ông ta, nàng bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, dường như lão nhân này còn có mục đích khác.

“Kỳ thực ngươi muốn cảm tạ ta cũng rất đơn giản, không cần phải hậu tạ gì đâu.” Lão nhân gia tiến lên phía trước vài bước, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh càng thêm tươi cười.

“Ồ, mời tiền bối cứ nói ạ!” Mạnh Phất Ảnh run run đáp lời, vẻ tươi cười kia quả thực là…

“Chỉ cần ngươi bái ta làm thầy và theo ta lên núi học y ba năm là được.” Lão nhân gia híp mắt lại, sau đó chậm rãi nói từng chữ.

“Cái gì? Lên núi học y ba năm?” Hiên Viên Diệp bật kêu thành tiếng, Phất nhi mà lên núi học ba năm thì hắn phải làm sao bây giờ?

“Ta không nói chuyện với ngươi, ngươi chớ xen miệng vào!” Lão nhân gia khoát khoát tay áo rồi nói với Hiên Viên Diệp với vẻ mất kiên nhẫn. Khi nhìn sang Mạnh Phất Ảnh, vẻ mặt lại nhanh chóng hiện ra nụ cười, ông ta tiếp tục hỏi, “Thế nào? Ngươi không được quên hài tử của ngươi là do ta lấy lại cho ngươi, mạng của ngươi cũng là do ta cứu về, vừa rồi ngươi cũng nói phải báo đáp cho ta…” Lão nhân tỉ mỉ kể ra một tràng.

Sắc mặt Hiên Viên Diệp đã trở nên u ám, không phải người này đang ép buộc người ta theo ông ta học y hay sao? Sao lại có kiểu thu nạp đồ đệ như vậy? Ba năm ư? Nếu hắn phải rời xa Phất nhi ba năm thì không bằng giết hắn đi.

Lúc này Phong Lăng Vân cũng khó hiểu nhìn sư phụ của y, từ trước đến nay có bao người muốn bái sư mà sư phụ còn không đồng ý, sao hôm nay lại… Y không nhìn nhầm đấy chứ?

“Nha đầu, thế nào?” Sổ ra một tràng xong, lão nhân lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh với vẻ mặt vô cùng chờ mong.

“Được ạ.” Mạnh Phất Ảnh khẽ chớp hai mắt rồi trả lời cực kỳ sảng khoái.

“Phất nhi, nàng đồng ý với ông ta sao?” Hiên Viên Diệp khó tin nhìn Mạnh Phất Ảnh, hắn lập tức lên tiếng phản đối.

“Ừm, nha đầu này thật có hiểu biết! Tốt tốt, vậy lúc nào ngươi lên núi cùng sự phụ?” Lão nhân hưng phấn hỏi.

“Sư phụ, chờ cho thân thể bình phục hẳn, con sẽ dẫn phu quân và hai đứa nhỏ của con cùng nhau lên núi theo sư phụ học y. Đừng nói ba năm, ba mươi năm cũng không vấn đề gì đâu ạ.” Mạnh Phất Ảnh hé đôi môi đỏ mọng chậm rãi nói từng chữ. Dù sao sư phục cũng không nói là không thể mang theo người nhà.

“Được, chủ ý này không tồi! Cũng giống như ra ngoài du ngoạn vậy.” Vẻ mặt Hiên Viên Diệp nhất thời trở nên sáng lạn, hắn không khỏi vỗ tay hoan hô.

Vẻ hưng mắt nhanh chóng biến mất trên gương mặt lão nhân kia, đôi mắt ông ta cũng trợn to lên nhìn chằm chằm vào Mạnh Phất Ảnh, như vậy cũng được sao?

“Như thế chỉ sợ không được đâu. Sư phụ luôn thích tĩnh lặng.” Lúc này Phong Lăng Vân mới lấy lại được tinh thần, y nhịn không được liền lên tiếng phản đối.

“Vậy thì chẳng còn cách nào. Ta còn phải chăm sóc phu quân và hài tử nữa.” Mạnh Phất Ảnh vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt cực kỳ vô tội.

“Tốt, vậy cũng được!” Lão nhân kia đột nhiên hung hăng gật đầu như thể vừa mới hạ được quyết tâm.

“Sư phụ!” Phong Lăng Vân lại thêm kinh hãi, sư phụ đồng ý thế sao? Thật không còn gì để nói.

Trên mặt Mạnh Phất Ảnh tràn ra một tia cười khẽ đắc ý, nàng đã đoán được ông ta nhất định sẽ đồng ý. Cái gì mà thích tĩnh lặng chứ? Tính tình của lão nhân này rõ ràng giống như một đứa trẻ, ông ta rất thích náo nhiệt. Đến lúc đó, nàng nhất định sẽ biến ngọn núi của ông ta thành một nơi vô cùng náo nhiệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio