Lúc Nghiêm Vân Khải tỉnh lại, sắc trời đã chuyển tối.
Hắn tỉnh lại do đau.
Hắn gian nan mở mắt, lập tức cắn răng, khẽ rủa thầm.
Nhìn xuống phía dưới, chỗ quần áo, tóc và thịt phần eo của hắn dính bết vào nhau, mặc dù đã xử lý đơn giản nhưng vẫn vô cùng qua loa, nơi đó đau đến khó chịu nổi.
Sau đó, những chuyện xảy ra dưới đáy giếng hiện lên trước mắt lần nữa.
Nghiêm Vân Khải nhìn xung quanh một cái, phát hiện mình đang ở phòng của mình liền lập tức giãy dụa muốn đứng dậy. Eo của hắn bị ép lại, lập tức một cơn đau nhức truyền đến.
Hắn vội vàng ngừng lại, ngồi cạnh mép giường, thích ứng với đau đớn trên cơ thể. Đầu hắn rịn mồ hôi, mặt vì bị đau đớn hành hạ mà tái nhợt, thân thể run rẩy, nhưng hắn vẫn đứng dậy, đi về phía sân trong.
Còn chưa đến phòng chính, hắn đã nghe thấy tiếng cãi nhau lịch liệt. Tiếng của những người này rất lớn, có thể nhận ra rõ ngay từ đằng xa.
Nghiêm Vân Khải dừng lại, yên lặng nghe động tĩnh bên trong.
Thanh âm trầm ổn của Ngụy Thanh Trì vang lên: “Lai lịch của người trong giếng kia chúng ta đều không biết, thực sự vô cùng khả nghi. Chúng ta vốn luôn hoài nghi trong nhà này có người khác ở, người trong giếng kia quả thực khiến người khác không cách nào yên tâm.”
Lý Thiếu Ngôn vội vàng giải thích: “Y vốn là người bên cạnh vương gia trước kia, là một đại phu có danh tiếng khá lớn, đặc biệt đến giúp vương gia kiểm tra thi thể.”
Lâm Văn Kính ồn ào: “Vậy thì sao? Vốn chúng ta đã không tin vương gia, bây giờ lại có một người quen biết với hắn tự nhiên xuất hiện, thực sự là quá trùng hợp.”
Vạn Chính nói: “Bây giờ nếu xích y lại sẽ yên tâm hơn một chút. Nhưng mà bây giờ đồ ăn trong phòng bếp đã ăn xong rồi, tiếp theo nên làm thế nào?”
Lâm Văn Kính nóng nảy nói: “Ta đi tra hỏi tên họ Ninh kia, bảo y thả chúng ta ra ngoài! Không nói ra thì đánh chết y!”
Nghiêm Vân Khải hoảng sợ, lập tức cao giọng nói: “Không thể!” Hắn dù vô cùng nóng nảy trong lòng nhưng không dám để lộ ra ngoài mảy may, thanh âm vững vàng, dửng dưng.
Vừa nghe thấy thanh âm của hắn, mấy người nói chuyện lập tức dừng lại, đi ra.
Trên mặt Lâm Văn Kính tràn đầy oán độc: “Đồ ăn sắp hết rồi, bỗng nhiên lại có bạn bè của vương gia xuất hiện. Người nọ còn xuất hiện chung cùng ba đầu người. Y không phải hung thủ thì là ai?”
Nghiêm Vân Khải nhìn chằm chằm vào mấy người rồ nói: “Ta đã nghĩ thông suốt một chuyện. Hung thủ là người khác.”
Ngụy Thanh Trì nói: “Trong nhà này còn có người khác?”
Nghiêm Vân Khải lắc đầu: “Không phải.”
Phùng Bách nói: “Không phải do người khác viết thì chỉ có Ninh đại phu là có hiềm nghi. Án mạng tối hôm qua, trừ Ninh đại phu, những người khác căn bản không thể nào gây án được.”
Nghiêm Vân Khải yên lặng không lên tiếng.
Lâm Văn Kính lại nói: “Không biết vương gia đang tính toán chuyện gì, chắc chỉ là đang kéo dài thời gian. Hoàng thượng phái chúng ta theo ngươi đến đấy, rốt cuộc có ý gì?!”
Lý Thiếu Ngôn đứng bên cạnh cũng nói: “Vương gia có thể giải thích một chút được không?”
Nghiêm Vân Khải suy nghĩ hồi lâu, vẫn im lặng không nói.
Lâm Văn Kính đứng lên: “Ta đi tra khảo tên Ninh đại phu kia! Chặt từng ngón tay của y xuống xem y có nói không!”
Nghiêm Vân Khải khẩn trương, bước lên một bước quát: “Ngươi dám!”
Nói xong, thân thể hắn run lên. Vừa tức giận khiến cho vết thương bị kéo căng, sắc mặt hắn cũng tái nhợt.
Ngụy Thanh Trì lãnh đạm nói: “Đối đãi với nghi phạm, giờ trừ đại hình ra thì không còn biện pháp nào khác, mong rằng vương gia thứ lỗi.”
Nghiêm Vân Khải nhìn mấy người này muốn đến sân phía đông, biết bọn họ đã chó cùng rứt giậu (), ngực phập phồng: “Đợi đã!”
Nói xong, hai vai của hắn rũ xuống, thấp giọng nói nhẹ: “Các vị có thể cho ta mấy ngày được hay không, để ta suy nghĩ thật kỹ những vụ án đã xảy ra trong những ngày qua. Nếu như không nghĩ ra được, ta tình nguyện để các ngươi xử trí.”
Lâm Văn Kính nhìn hắn, khinh thường nói: “Vương gia lại muốn kéo dài thời gian? Cho dù vương gia quyền cao chức trọng, nhưng mạng sống của những người ở đây quan trọng hơn. Đồ để ăn còn lại không nhiều, chẳng lẽ mọi người phải chết đói ở chỗ này?!”
Phùng Bách nói: “Ninh đại phu là người duy nhất có thể gây án. Bây giờ mặc dù không có nha môn, nhưng dựa theo luật lệ của Thuấn quốc, chúng ta có thể dùng đại hình với nghi phạm.”
Vạn Chính nói: “Lời Lâm giáo úy vừa nói tuy có hơi nặng, nhưng cho dù có thật sự chặt từng ngón tay cảu Ninh đại phu xuống, cũng không phải là không được luật chấp nhận.”
Nghiêm Vân Khải nói: “Hung thủ vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, cho dù giết cả ta và Ninh đại phu thì các vị có chắc chắn sẽ ra được khỏi đây? Nếu như cả ta và Ninh đại phu đều chết, hung thủ còn chưa chết, ai tới giúp các ngươi phá án? Ai có thể đảm bảo để các ngươi ra ngoài?”
Mấy người nhìn hắn, mặt trầm xuống.
Cuối cùng, Lý Mặc Ngôn nói: “Thức ăn chỉ còn lại ba ngày. Vậy cho vương gia ba ngày. Nếu ba ngày còn chưa tra ra, mọi người cùng nhau chờ chết thôi.”
Nghiêm Vân Khải cảm kích nhìn Lý Mặc Ngôn một cái.
Ngụy Thanh Trì nói: “Ba ngày quá dài. Một ngày. Nếu một ngày còn chưa tra được, chúng ta sẽ bắt đầu tra khảo Ninh đại phu.”
Lý Thiếu Ngôn thở dài một cái.
Nghiêm Vân Khải ngẩn người.
Lúc này cuối cùng hắn mới hiểu rõ, rốt cuộc đe dọa của Tứ Nhận lúc trước là ý gì. Rõ ràng Tứ Nhận uy hiếp hắn, trong vòng ba ngày không phá được án sẽ cắt từng phần trên cơ thể Ninh Vô Tâm đưa cho hắn. Khi hắn tới nhà này còn đang suy nghĩ, Tứ Nhận làm thế nào để cắt từng nơi trên người Ninh Vô Tâm được chứ? Bây giờ, cuối cùng hắn cũng có đáp án.
Lý Mặc Ngôn nhìn Nghiêm Vân Khải, mắt người sau chớp chớp, cuối cùng tái mặt gật đầu.
Lâm Văn Kính nhìn mọi người, cuối cùng lạnh lùng nói: “ĐMM! Nếu buổi tối ngày mai vụ án vẫn chưa có kết quả, ta sẽ chặt từng ngón tay của y xuống một!”
===
Nghiêm Vân Khải chậm rãi đi về sân phía đông, trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng.
Còn chưa đi đến cuối, hắn đã thấy gian phòng trong cùng phía bắc bị khóa, vô cùng yên lặng.
Hắn đi tới trước cửa, nhìn từ một cái lỗ lớn bằng cái chén trên cửa, lập tức thấy được dung nhan gầy gò tuấn nhã kia. Ánh mắt trong suốt trên gương mặt đó cũng đang nhìn về phía hắn.
Nghiêm Vân Khải nhắm mắt lại, ổn định lại tâm trạng: “Thân thể của Niệm Chi thế nào?” Phía sau còn có người nhìn họ, tầm mắt của hắn không dời đi chỗ khác được, nhưng không dám để lộ tâm tư, thanh âm lãnh đạm không gợn sóng.
Ánh mắt của hai người luôn dây dưa.
Một lát sau, Ninh Vô Tâm mới nói: “Trên người bị bỏng đôi chỗ, cũng không quá khó chịu đựng. May mà giờ là mùa đông, vết thương không dễ mưng mủ.”
Nghiêm Vân Khải nhìn y, nói về phía sau lưng: “Ta và Niệm Chi đều bị thương, y lại là đại phu, ta cần y kiểm tra vết thương của cả hai chúng ta.”
Ngụy Thanh Trì và Vạn Chính liếc nhau một cái mới quyết định. Lý Mặc Ngôn thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy chìa khóa từ tay Ngụy Thanh Trì, tiếng lên mấy bước mở khóa cho Ninh Vô Tâm.
“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra, Ninh Vô Tâm đứng dưới nền đất trắng như tuyết (?), quần áo bị cháy lỗ chỗ, giữa những vết cháy lộ ra những mảng thịt đỏ au.
Đầu Nghiêm Vân Khải lập tức kêu “đoàng” một tiếng.
Hai người nhìn nhau, cổ họng đều hơi run rẩy nhưng động tác không dám quá phận.
Nghiêm Vân Khải từ từ đi vào: “Đã bị thương đến vậy còn nói là vẫn chịu đựng được?” Thanh âm của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, lãm đạm, nhưng Ninh Vô Tâm vẫn có thể cảm nhận được trái tim của hắn đang đau đớn.
Ninh Vô Tâm cũng cắn môi: “Vết thương của ngươi…”
Nghiêm Vân Khải nhìn y: “Không đáng ngại.”
Lúc này, bóng của Lý Mặc Ngôn trùng hợp ngăn cách hai người. Hắn cúi đầu không nhìn cả hai, chỉ nhỏ giọng nói: “Cần gì để xử lý vết thương?”
Ninh Vô Tâm vội lén xoa xoa mắt: “Nước lọc, kim, một con dao nhỏ sắc, nến, còn có thuốc chữa thương có thể tìm được ở nơi này.”
“Được.
Lý Mặc Ngôn đáp lời, tiện tay đóng cửa lại, xoay người đi ra ngoài.
Nghiêm Vân Khải hít sâu một hơi, biết những người khác còn đang nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ của hai người họ, từ từ bước lên phía trước, nhưng chỉ nhìn Ninh Vô Tâm.
Ninh Vô Tâm cúi đầu: “Vân Khải…” Tay y run rẩy đưa về phía Nghiêm Vân Khải, nhưng chỉ đưa đến một nửa liền do dự không dám vươn tiếp. Sau đó, hai tiếng “tạch, tạch” vang lên, trên mu bàn tay của y có thêm hai giọt nước.
Vừa muốn rút tay về lau nước mắt, một cái tay khác vươn đến nắm lấy tay y. Bàn tay ấm ấp kia nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay y trong ống tay áo: “Đừng sợ.”
Nước mắt của Ninh Vô Tâm lại rơi xuống, y cúi đầu: “Ừ.”
Nghiêm Vân Khải kéo y từ từ ngồi xuống giường, thanh âm vẫn lãnh đạm mà lễ độ: “Những tháng vừa qua vẫn tốt chứ?”
“Ừ.” Ninh Vô Tâm nắm lấy tay Nghiêm Vân Khải dưới ống tay, vuốt ve, “Chưa từng ngược đãi ta, nhưng lại thường xuyên để ta làm một vài chuyện kỳ lạ.”
“Không chịu khổ thì tốt rồi.” Nghiêm Vân Khải khẽ thở phào, “Làm chuyện gì kỳ lạ?”
Ninh Vô Tâm cau mày: “Không nói hết được. Sau này từ từ rồi nói cho ngươi.”
Nghiêm Vân Khải thấp giọng nói: “Đã thấy Tứ Nhận chưa?”
Ninh Vô Tâm lắc đầu: “Chưa từng. Ta bị một người bỏng khắp mặt mang tới đây.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu. Tứ Nhận không hề lộ mặt trước mặt Ninh Vô Tâm, điều này hắn cũng không thấy lạ.
Đúng lúc đó, cửa phòng lại được mở ra, chỉ thấy Lý Mặc Ngôn xách một thùng nước và đồ mà Ninh Vô Tâm yêu cầu đi vào, sắp xếp lại mọi thứ rồi để một hộp cơm xuống đất: “Hai người từ từ xử lý vết thương đi, tối nay ở cùng nhau. Ta sẽ nói với bọn họ, ngươi lo lắng có người thừa dịp nửa đêm ám hại Ninh đại phu, cho nên phải ngủ chung với y.”
Nghiêm Vân Khải lập tức đứng lên, chân thành nói: “Đa tạ.”
“Ừm.” Lý Mặc Ngôn lãnh đạm đáp lại, còn nói thêm: “Các ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa, mau mau phá được vụ án. Ta không chịu nổi địa phương quái quỷ này rồi.”
“Được.” Bắp thịt của Nghiêm Vân Khải hơi căng lên.
Ngoài cửa không có ai trả lời, sau mấy tiếng “loảng xỏang” được vang lên, cửa được khóa lại.
Nghiêm Vân Khải quay đầu nhìn Ninh Vô Tâm, cổ họng hai người đều hơi run rẩy. Hắn từ từ qùy xuống, vùi đầu vào giữa hai chân Ninh Vô Tâm, một lúc lâu vẫn không thốt được một lời.
Ninh Vô Tâm sờ sờ đầu hắn, thanh âm nghẹn ngào: “Lúc ấy nhất định ngươi cho là ta tự chạy trốn, cho dù không tìm ta cũng không thể trách ngươi được.”
Nghiêm Vân Khải ôm chặt lấy hai chân y, giống như không hề nghe thấy lời vừa nói của Ninh Vô Tâm, cho đến khi trời hoàn toàn tối lại vẫn sống chết ôm chân y, không chịu bỏ ra.