Chương : Người đàn ông của Trịnh Tú Lan
Tạm thời vẫn không thể ly hôn, nhưng vẫn bị tách ra.
Phan Lâm không thể hiểu tại sao Lý Ái Vân, một người tốt như vậy vì sao lại làm điều này.
Có phải cô đang chán ghét mình không?
Chắc không phải đâu chứ?
Phan Lâm cũng không làm gì, mà xem cách thể hiện của cô bình thường thì cũng không thấy cô có chán ghét gì cả.
Vậy tại sao lại có chuyện này chứ?
Trước đây vợ chồng Hứa Ngọc Thanh đều bắt cô phải ly hôn với Phan Lâm, nhưng cô đều không đồng ý, tại sao bây giờ lại có suy nghĩ này vậy?
Phan Lâm khó hiểu.
Thôi quên đi, tìm chỗ ngủ trước đã, trời đã tối rồi, nếu không tìm được chỗ ngủ thì sợ đêm nay phải ngủ ngoài đường mất.
Phan Lâm thở dài xách vali lên trên chiếc Porsche dưới nhà, chuẩn bị gọi điện cho Hàn Long tìm một chỗ ngủ.
Nhưng khi vừa lấy điện thoại di động ra, anh đã thấy Trịnh Tú Lan gọi đến.
“Phan Lâm, anh ở đâu vậy? Bây giờ có rảnh không? Đến phòng khám ngay đi!” Trịnh Tú Lan vội vàng nói trên điện thoại.
“Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Có một bệnh nhân đang trong tình trạng không ổn, tôi…tôi không thể kiểm soát được nữa, anh mau tới đây đi!” Trịnh Tú Lan gần như sắp khóc.
Nghe vậy sắc mặt Phan Lâm hơi thay đổi, lập tức trâm giọng nói: “Cô ổn định lại bệnh nhân đi, tôi lập tức tới đây”
Nói xong, Phan Lâm cúp điện thoại, lao thẳng về phía phòng khám của Trịnh Tú Lan.
Sau khi vào phòng khám, đã thấy Trịnh Tú Lan và một nữ bác sĩ trẻ mới được tuyển dụng đang ở trong phòng cấp cứu.
Cả hai trông có vẻ lo lắng, có nhiều người đang chặn ở cửa, nhìn vẻ mặt tức giận, phẫn uất của bọn họ, có vẻ là người nhà của bệnh nhân.
“Anh đang đi đâu đấy?”
Phan Lâm đang định đi qua thì có người cản lại.
“Tôi là bác sĩ ở phòng khám này, làm ơn cho tôi đi vào!” Phan Lâm vội vàng nói.
“Bác sĩ của phòng khám này sao? Tôi nhớ là trong phòng khám này chỉ có hai bác sĩ, và họ đều ở bên trong, lúc nào mà anh lại là bác sĩ ở đây vậy?”
“Hai gã lang băm bên trong đã khiến anh trai tôi bất tỉnh rồi, giờ lại có thêm một cái lang băm nữa sao? Cút ngay!”
Người chặn ở cửa gào thét, không cho Phan Lâm tiến vào.
Phan Lâm sững sờ.
Trịnh Tú Lan bên trong dường như nghe được động tĩnh ở bên ngoài, lập tức chạy ra, vội vàng kêu lên: “Cho anh ấy vào đi! Anh ấy có thể cứu được bệnh nhân, để anh ấy vào!”
Nhưng…những lời của Trịnh Tú Lan đều vô Ích.
Mọi người chặn cửa, không cho Phan Lâm tiến vào.
Trịnh Tú Lan vô cùng lo lắng.
“Các người tránh ra cho tôi!”
Cô ấy vội vàng đẩy đám người ra, nhưng cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể là đối thủ của những người này.
Cho đến lúc…
Vù vù vùi Vài tia sáng lóe lên trong đám đông.
Trịnh Tú Lan sửng sốt, lúc này cô ấy mới nhận ra có một cây kim bạc cắm vào cổ những người này.
“Phan Lâm!” Gô ấy vội vàng nhìn Phan Lâm.
Sắc mặt Phan Lâm không chút cảm xúc nào bước vào.
“Gọi cảnh sát ngay lập tức!” Phan Lâm hét lên.
“Gọi cảnh sát hả? Tại sao vậy?” Trịnh Tú Lan không hiểu.
“Bởi vì có người muốn hại cô!”
Phan Lâm khàn khàn nói rồi bước vào bên trong, nhìn người đang nằm trên giường bệnh đang co giật, mồ hôi chảy đầm đìa, lập tức biết được là chuyện gì.
Anh lấy ra một cây kim nhỏ bằng bạc, cẩn thận đâm vào bụng bệnh nhân, sau khoảng ba bốn giây, anh mới từ từ rút ra.
Nhưng nửa sau của chiếc kim bạc đã bị đen lại.
Thấy vậy, ánh mắt Phan Lâm lập nghiêm túc.
“Đây là..trúng độc sao?” Nữ bác sĩ trẻ tuổi bên cạnh sửng sốt.
“Còn không phải thuốc độc bình thường!
Nếu không cố ý kiểm tra, không thể tìm ra loại độc này!” Phan Lâm trầm giọng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Trịnh Tú Lan: “Lập tức đem tất cả kim bạc hôm nay dùng cho người này, Dược liệu và đơn thuốc niêm phong lại rồi cất vào kho! Rồi đem kết quả theo dõi giao cho cảnh sát.”
Trịnh Tú Lan hoàn toàn choáng váng.
“Phan Lâm, Đang bình thường…tại sao anh ta lại trúng độc vậy? Rốt cuộc…chuyện gì đang xảy ra?”
“Còn không hiểu sao? Người này đã bị đầu độc trước khi vào phòng khám của cô, có lẽ anh ta sẽ chết ở đây khi cô đang chữa trị.
“Hả?” Trịnh Tú Lan bị sốc.
“Những người bên ngoài hẳn là cũng biết anh ta bị trúng độc, cũng đã biết thân phận của tôi, cho nên mới cố ý không cho tôi vào, sợ tôi chữa khỏi cho người này. Người này thật sự là bị ung thư giai đoạn cuối, tôi đoán là anh ta cũng đã biết thời gian của mình không còn nhiều nữa, vì vậy đã tham gia vào âm mưu này, hãm hại cô để nhận một khoản tiền .”
“Tại sao lại như thế chứ?”
Trịnh Tú Lan sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Điều này cũng quá thâm độc rồi.
Chữa bệnh mà để bệnh nhân chết là một đòn trí mạng đối với bác sĩ.
Ai lại có thể ác độc hãm hại cô ấy như vậy chứ?
Đột nhiên, Trịnh Tú Lan nhận ra điều gì đó, sắc mặt cô ấy cực kỳ khó coi: “Chẳng lẽ…là ông nội.”
“Trịnh Thiên Hào cuối cùng vấn là Trịnh Thiên Hào, ông ta còn ác độc hơn tôi nghĩ nữal”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
Sau khi công an đến đã lập tức phong tỏa hiện trường đồng thời khống chế người nhà bệnh nhân đang hoảng loạn.
Theo như Phan Lâm nói, Trịnh Tú Lan đã bảo vệ hiện trường và trình báo công an giám sát, hợp tác điều tra, đồng thời đưa bệnh nhân đi kiểm tra sức khỏe.
Đúng như những gì Phan Lâm nói, bệnh nhân đã uống một chất lỏng có độc tính cao rồi đến phòng khám của Trịnh Tú Lan. Nếu Phan Lâm không sử dụng kim bạc để kiểm soát tạm thời các động mạch của anh ta ngăn không cho chất độc lan truyền, thì bệnh nhân bây giờ đã chết rồi, nhưng người này đã vào giai đoạn cuối của ung thư rồi, nên không quan tâm đến sống chết nữa.
Cuối cùng, cảnh sát xác định đây là một trường hợp gian lận y tế.
Trịnh Tú Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy vẫn đầy ngưng trọng.
Cô đã chắc chắn đó là thuốc độc của Trịnh Thiên Hào, bởi vì loại thuốc độc đó ở Giang Thành ngoài ông ta ra thì chỉ một vài người mới có thôi.
“Cô đã làm gì mà để Trịnh Thiên Hào đối xử như vậy?” Phan Lâm hỏi.
“Tôi…tôi chỉ không nghe lời ông nội, bảo tôi đi học bên Trường Nam kia thôi.”
“Trường Nam sao? Tôi nhớ đó là một trường phái đông y rất lâu đời rồi.”
“Đúng vậy. Nhưng mà nói là đi học tập, thực ra đó là một cuộc sắp xếp hẹn hò cho tôi…tôi đã từ chối, tôi chỉ muốn ở lại đây và mở phòng khám của mình.”
“Nếu phòng khám của cô bị đóng cửa, cô không đi cũng phải đi. Trịnh Thiên Hào có ý như vậy sao? Đáng tiếc lại bị tôi làm hỏng rồi, sợ là bây giờ ông nội của cô đang rất hận Ị, tôi “Phan Lâm, anh đừng lo lăng, tôi sẽ bảo vệ anh”
“Cô nên tự chăm sóc mình đi, ông nội cô sẽ không dừng lại, sớm muộn gì phòng khám bệnh của cô sẽ bị ông ta phá hủy.”
“Tôi không muốn đi Trường Nam…Phan Lâm, anh có thể giúp tôi một việc được không?”
“Giúp việc gì?”
“Giúp tôi khám bệnh ở đây!” Trịnh Tú Lan nghiêm túc nói.
Phan Lâm sững sờ.
“Tôi không có chứng chỉ khám bệnh đâu.”
Trịnh Tú Lan không nói lời nào, từ trong phòng bệnh lấy ra một văn kiện, đưa tới trước mặt Phan Lâm.
Phan Lâm nhìn liếc qua, lập tức cười khổ.
“Chỉ với một giấy chứng nhận khám bệnh, chắc chắn không làm khó được chủ tịch Hiệp hội Y khoa Giang Thành chứ?”
Trịnh Tú Lan ranh mãnh nói.
Phan Lâm thở dài, bất lực nói: “Được rồi, tôi sẽ giúp cô, nhưng bây giờ tôi phải tìm một chỗ ở đã”
“Tại sao phải tìm một chỗ ở?”
“Tôi chuẩn bị ly hôn với Ái Vân.” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Cái gì?”
Trịnh Tú Lan bị sét đánh.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Không có gì.” Phan Lâm thuật lại ngắn gọn.
Trịnh Tú Lan bối rối.
“Vì vậy, Ái Vân đã đưa ra quyết định này hả?”
“Đúng vậy”
“Có phải anh đã làm điều gì sai trái không?”
“Trong ba năm qua, trong mắt họ mọi thứ tôi làm đều là sai trái.”
“Vậy thì, ý kiến của anh thế nào?”
“Tôi đã nói, tôi tôn trọng sự lựa chọn của “Thật sao…cũng tốt.” Trịnh Tú Lan bỗng nhiên nói một câu.
“Cô nói cái gì cơ?”
“Ô…không có gì, không có gì” Hai má Trịnh Tú Lan đỏ bừng, bối rối nói, nhưng trong lòng cô ấy thì lại đang mừng thầm.
Vẻ mặt Phan Lâm nghỉ hoặc.
“Nếu anh chưa có chỗ nào để ở, thì ở lại phòng khám này đi, ở đây có một phòng! Có thể để anh ở đấy.”
“Không cần đâu, sẽ có người sắp xếp cho tôi.”
“Ø, dù sao anh cũng nên sống ở đây, ngày mai anh sẽ là bác sĩ ở đây rồi.”
Không thể lay chuyển được lòng hiếu khách của Trịnh Tú Lan, Phan Lâm đành phải đồng ý.
Ngày hôm sau, Phan Lâm chính thức bắt đầu làm việc ở phòng khám.
Anh hiểu được ý của Trịnh Tú Lan, cô ấy muốn dựa vào Phan Lâm để chống đỡ Trịnh Thiên Hào lần tới gây khó khăn.
Dù sao thì y thuật của Phan Lâm cũng hơn Trịnh Thiên Hào.
Chỉ cần mười ngày trôi qua, sau mười ngày sau, thời gian tuyển học sinh của Trường Nam sẽ kết thúc, cuộc sắp xếp hẹn hò này cũng sẽ mất đi, Trịnh Tú Lan lại được tự do.
Nhưng mà.
Ý tưởng của Trịnh Tú Lan thật sự rất đẹp!
Sáng hôm sau, có mấy người đến phòng khám, một người thanh niên mặc bộ quần áo cách tân, trên tay cầm một cái quạt mở cửa ra.
“Xin lỗi, Trịnh Tú Lan có ở đây không?”
“Bác sĩ Tú Lan tám giờ mới đến. Nếu anh muốn kiểm tra bệnh thì tìm tôi cũng được.”
Ánh mắt Phan Lâm buồn ngủ bước ra khỏi phòng.
“Tôi đến đây không phải để khám bệnh, tôi đến để tìm bác sĩ Tú Lan, mong anh gọi cô ấy đến đây ngay lập tức và nói với cô ấy là người đàn ông của cô ấy đang ở đây rồi Khóe miệng người thanh niên khẽ nhếch lên, cười gian nói.