Chương : Thế lực của Giang Nam đến
“Có vẻ như mày đã lựa chọn!”
Giọng của Vũ Duy Trường trở nên lạnh hơn.
“Lại đây!” Phan Lâm bỏ qua lời nói của Vũ Duy Trường mà liếc nhìn anh ta.
“Phan Lâm, cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ vẫn muốn đụng vào cậu chủ Duy Trường sao?” Trịnh Thiên Hào hét lên.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Vũ Duy Trường ở đây, nhà họ Trịnh sẽ phải gánh chịu hậu quả.
“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi sẽ lặp lại lần cuối, anh, lại đây!” Phan Lâm lại quát lên.
Âm thanh vô cùng lạnh lẽo.
“Nếu tao không qua đó thì mày định làm gì tao hả?” Vũ Duy Trường cười nhẹ. “Vậy tôi sẽ đi qua Phan Lâm bước tới.
Nhưng vào lúc này, nhiều bóng người lao ra từ hai phía Vũ Duy Trường.
Đây đều là những người nhà họ Trịnh và thành viên của Trường Nam.
“Đánh chết thằng này cho tôi!” Vũ Duy Trường híp mắt cười.
Một đám người xông về phía Phan Lâm.
Nhưng bọn họ còn chưa tới gần, Huỳnh Lam đã xua tay: “Lên đi Những người ở phía sau ông lập tức tiến lên, chiến đấu với người nhà họ Trịnh và Trường Nam.
Người của Huỳnh Lam đều là những cao thủ ở thế giới ngầm, cực kỳ mạnh mã. Còn nhà họ Nam và Trường Nam thì hầu như đều là bác sĩ trung y. Làm sao mà là đối thủ của những người kia được chứ? Một lúc sau, đều bị đánh nằm trên mặt đất không thể động đậy.
“Kéo tất cả ra, đánh gãy một tay và một chân đi.”
Phan Lâm lại nói.
“Được, Cậu Phan Lâm!”
Huỳnh Lam nói và vẫy tay lần nữa.
Những người này đều bị lôi ra khỏi phòng khách.
Một lúc sau, vô số tiếng kêu thảm thiết ở bên ngoài vang lên, người nào nghe thấy thì da đầu sẽ tê dại, rợn cả tóc gáy.
Người nhà họ Trịnh hoảng sợ.
Khuôn mặt già nua của Trịnh Thiên Hào cũng tái xanh.
“Phan Lâm, cậu…”
“Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát!”
“Giết người rồi Mọi người la hét chói tai.
Mọi người có thể cảm nhận được sự tàn bạo từ người Phan Lâm phát ra lúc này.
Tuy nhiên, Vũ Duy Trường không hề hoảng sợ mà vẫn bình tĩnh đứng đó, hoàn toàn không coi trọng chuyện này.
Phan Lâm bước đến chỗ Vũ Duy Trường, anh muốn vươn tay ra và tóm lấy anh ta.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một bàn tay, hung hăng muốn đập vào ngực Phan Lâm.
Ánh mắt Phan Lâm lạnh lùng, anh giơ tay lên chặn lại.
Bịch!
Một tiếng động nặng nề phát ra.
Chỉ thấy thân thể Phan Lâm đã bị chấn động lùi ra xa mấy mét.
“Cái gì?”
Mọi người hoảng sợ.
Không biết từ lúc nào một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ màu đen đứng bên cạnh Vũ Duy Trường .
“Người luyện võ sao?”
Huỳnh Lam nhíu mày, sau đó trầm giọng xuống: “Đại Vệ, dẫn người tiến lên!”
“Được, chú Huỳnh Lam!”
Một người đàn ông vạm vỡ cao gần hai mét với cái đầu cua hét lên, dẫn theo mấy đứa đàn em xông về phía người đàn ông trung niên.
Trong tay những tên đàn em đều cầm đao , còn người đàn ông lực lưỡng thì không có vũ khí, chỉ năm chặt nắm đấm lại rồi lao về phía người đàn ông trung niên.
Nhưng trước sự tấn công của những người này, người đàn ông trung niên lại tỏ ra bình thản, không chút hoảng sợ, chắp tay sau lưng, hai vai vặn nhẹ, nhanh chóng tránh được đao của đám đàn em, đột nhiên hai mắt trừng lên, cánh tay giống như hóa thành con rắn, ngoằn ngoèo về phía Đại Vệ.
“Xà Quyền sao?” Đại Vệ sửng sốt, phát hiện đối phương không tầm thường thì đã quá muộn.
BịchI Nắm đấm của đối phương đánh chính xác vào ngực Đại Vệ, người đàn ông cao gần hai mét này bị đánh bay ra ngoài.
Đại Vệ nôn ra máu và ngã xuống đất, đứng dậy rất khó khăn.
Xung quanh lại ồn ào, không thể tin nhìn người đàn ông trung niên.
Thảo nào Vũ Duy Trường bình tĩnh và kiêu ngạo đến thết Hóa ra là có một vệ sĩ đắc lực như vậy bên cạnh!
“Cậu Phan Lâm, xem ra người này có vẻ khó giải quyết rồi!” Huỳnh Lam nghiêm trọng nói, sau đó bước lên phía trước.
Có vẻ như ông đang có ý định tự mình làm điều đó.
Huỳnh Lam cũng là một luyện võ, khi còn trẻ đã từng vào quân đội, rồi học võ Thiếu Lâm mấy năm, trên thực tế thì võ công của Huỳnh Lam cũng không tệ.
“Huỳnh Lam hả?” Người đàn ông trung niên bình tĩnh gật đầu: “Tôi từ lâu đã muốn chiến đấu với ông rồi, đệ tử ưu tú nhất của Thiếu Lâm, tôi không biết ông học được gì ở Thiếu Lâm.”
“Tôi cũng không tài giỏi lắm, chỉ là biết múa tay múa chân thôi!”
“Để tôi thử xem.” Đôi mắt người đàn ông trung niên hiện lên tinh thần chiến đấu.
Huỳnh Lam cũng lặng lẽ nắm chặt tay.
Mọi người xung quanh bí mật nuốt nước bọt.
Nhưng vào lúc này, Phan Lâm đột nhiên nói: “Huỳnh Lam, ông lùi lại đi.”
“Hả? Cậu Phan Lâm.” Huỳnh Lam hoài nghi nhìn Phan Lâm.
“Người này, để tôi ra tay.” Phan Lâm nói.
Huỳnh Lam có chút bối rối.
Phan Lâm không phải chỉ là một bác sĩ sao? Tay trói gà còn không chặt, anh lại muốn đánh nhau với người này hả? Muốn tìm đến cái chết sao?
Người bên kia chính là đã luyện võ mấy chục năm, một đấm cũng đủ làm vỡ đá, Phan Lâm xương cốt như thế này, chỉ sợ là không chịu được hai đòn của người kia.
“Cậu Phan Lâm, đây không phải là một tên lưu manh bình thường đâu, cậu nên ở bên cạnh nghỉ ngơi, để tôi đánh.” Huỳnh Lam cười nói.
“Nếu ông lên đánh, chưa chắc có thể thắng được, hơn nữa cũng sẽ rất lâu!”
“Cậu Phan Lâm, cậu…”
Huỳnh Lam nghẹn lời, sắc mặt có chút không tự nhiên.
Ông bị thần y Phan Lâm xem thường sao?
Huỳnh Lam có chút tức giận.
Nếu người này không phải là thần y Phan Lâm, thì ông đã ra tay dạy dỗ rồi.
“Thật thú vị!” Vũ Duy Trường mỉm cười gật đầu: “Nếu thằng nhóc này muốn tìm cái chết, vậy thì chú Tuyên! Hãy đánh gãy hai chân thằng này cho tôi, tôi muốn thằng nhóc này nửa đời sau phải ngồi trên xe lăn!”
“Được!” Người gọi là chú Tuyên gật đầu.
Phan Lâm chắp tay sau lưng, đứng yên tại chỗ.
“Ông ra tay trước đi.” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng.” Chú Tuyên lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, muốn vừa ra tay là sẽ lập tức phế bỏ người này.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng động ồn ào.
Sau đó, nhiều người xông vào nhà họ Trịnh.
Người họ Trịnh run rẩy.
Vẻ mặt của Trịnh Tú Lan kinh ngạc.
Huỳnh Lam cũng đột ngột quay đầu sang, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, lập tức khuôn mặt khó coi cực kỳ.
“Được lắm Huỳnh Lam, xem ra lần trước chúng tôi cảnh cáo ông, không có tác dụng gì! Ông ở Nam Thành đã oai phong rồi, bây giờ còn liên tục đến Giang Thành chúng tôi gây rối nữa. Huỳnh Nam, ông có ý gì hả? Ông muốn định cướp miếng ăn ở Giang Thành chúng tôi sao?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó một người đàn ông mập mạp, râu tóc dài bước vào.
“Ba Bình!”
“Ba Bình!”
“Ba Bình!”
Nhiều người chào đón ông ta.
Ba Bình, một thế lực lớn ở Giang Thành, có địa vị ngang ngửa Huỳnh Lam ở Nam Thành.
Người đàn ông khẽ gật đầu, hai tay đặt sau lưng, lạnh lùng bước vào, đứng giữa Phan Lâm và chú Tuyên.
Huỳnh Lam đến gần Phan Lâm nói nhỏ: “Cậu Phan Lâm, Ba Bình mang người đến bao vây chúng ta, nhân số của bọn họ ít nhất gấp ba lần chúng ta.”
“Có phải là đã có chuẩn bị mà đến không?”
“Có lẽ là vậy, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Để đó cho tôi.”
Phan Lâm nhẹ nói.
Huỳnh Lam có chút tuyệt vọng.
Để đó cho Phan Lâm sao?
Phan Lâm dùng cái gì để giải quyết những người này? Tên của anh ấy sao?
sao có thể như thế được? Những người không quan tâm nhiều đến vậy.
Chẳng lẽ dựa vào kim châm của Phan Lâm sao? Đó là một chuyện không có khả năng.
“Cậu chính là thân y Phan Lâm sao? Tôi có nghe nói về cậu!”
Ba Bình bước lên phía trước, quan sát Phan Lâm, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Quả nhiên là thanh niên xuất sắc, không tệ, không ¡ tệ “Ông có quan hệ với người nhà họ Trịnh sao?” Phan Lâm hỏi.
“Cho dù không có quan hệ, hôm nay ông đây cũng sẽ ra mặt!” Ba Bình lạnh lùng nói: “Là cậu gọi Huỳnh Lam tới đây đúng không?
Tôi nói cho cậu biết, các người đã vượt quá giới hạn!
“Vậy ông muốn thế nào?” Phan Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Lập tức bảo Huỳnh Lam trở về Nam Thành! Còn cậu thì phải quỳ xuống, nếu có cái gì sai trái thì phải nói hết ra với tôi!” Ba Bình đi về phía trước, gần như dán vào người Phan Lâm. Đột nhiên, khuôn mặt tốt bụng trở nên dữ tợn.
Áp lực đáng sợ này không phải là người bình thường có thể chịu đựng được.
Đúng là người mạnh mẽ, thật sự khác với người bình thường.
Nhưng…biểu hiện của Phan Lâm vô cùng bình tĩnh.
“Ba Bình, không cần phải làm to chuyện như vậy đâu!” Vẻ mặt Huỳnh Lam có chút khó coi nói.
“Tôi cũng không muốn làm to chuyện như này, cho nên lần trước chỉ cảnh cáo ông mà không làm gì! Tuy nhiên, ông không tôn trọng cơ hội mà tôi đã đưa cho, lần này lại mang nhiều người đến Giang Thành đụng vào người của tôi, Huỳnh Lam, chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì ông bảo bộ mặt già nua của tôi giấu đi đâu?” Ba Bình lạnh lùng nói.
Huỳnh Lam cắn chặt răng, không biết nên nói cái gì.
Đây thực sự là lỗi của ông.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một giọng nói.
“Nếu mà không giấu được bộ mặt này, thì tại sao không bỏ đi chứ?”
“Mày nói cái gì?” Ba Bình tức giận quay đầu lại.
Nhưng vừa quay đầu lại, một bàn tay đột nhiên duỗi ra, lập tức tóm được cổ của Ba Bình.
Ba Bình thở gấp, một lực lượng mạnh mẽ truyền đến cổ, cả người ông ta đột nhiên bị nhấc lên.