Chương Bữa tiệc ở đại học
Giang Hoa Phan Lâm chui thẳng vào xe. Huỳnh Lam có chút hồi hộp liếc nhìn người ngồi ở hàng ghế sau, sau đó nặn ra một nụ cười: “Chào cậu Lâm’ “Ông tới một mình sao?”
“Mang quá nhiều người đến đó sẽ thu hút sự chú ý, đến lúc đó rất khó làm việc.”
Huynh Lam cười.
Thực ra, ông ta cố ý không mang theo người, mục đích là muốn Phan Lâm biết khó mà lui.
Nhưng mà Phan Lâm lại lắc đầu một cái: “Không thành vấn đề, một mình ông cũng làm được.”
“Bây giờ làm gì?”
“Đoạt lại Giang Thành.”
Huỳnh Lam cười khổ.
Đoạt lại Giang Thành?
Dựa vào hai bọn họ?
Cái cậu Lâm này có bị điên không?
Không thể phủ nhận y thuật của Phan Lâm có thể nói là đỉnh cao, không phải chỉ riêng trong tỉnh, mà ở trong nước cũng khó ai sánh kịp. Nhưng cái khu vực trăng đen lẫn lộn kia không phải bệnh viện, mà những kẻ hung tàn độc ác kia cũng không phải là bệnh nhân. Anh không thể dựa vào y thuật để giở trò được.
Huỳnh Lam cũng đã gặp lúc Phan Lâm ra tay, ông tin tưởng Phan Lâm nhất định có bản lĩnh. Nhưng đến cái mức này, khoa tay múa chân có thể chấp được mã tấu sao?
Hay chống được đạn?
Huỳnh Lam liên tục rên rỉ trong lòng, nghĩ phải làm sao để thức tỉnh được chủ tịch Lâm này, nhưng nhìn thấy anh nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết phải mở lời như thế nào.
“Sao ông lái xe chậm thế?” Phan Lâm tựa như đã nhận ra điều gì đó, nhìn Huỳnh Lam hỏi.
“À, anh Lâm, tôi nhớ ra cháu gái tôi hẹn tôi đi ăn tối, hay là chúng ta đi ăn trước đã.”
Huỳnh Lam làm ra vẻ như vừa mới nhớ ra.
“Xong việc rồi ông tự đi không được sao?” Phan Lâm cau mày.
“Không phải sắp đến giờ ăn tối rồi sao?
Người ta nói rằng Ba Bình và những người khác vẫn đang ở bên ngoài, hình như vẫn chưa về, chúng ta đến cũng chưa chắc gặp được?”
“Hàn Long nhắn cho tôi nói hôm nay Ba Bình mới từ sân bay về. Sao ông ta lại ở bên ngoài được?”
“Ồ, thì ông ta vẫn đang ở sân bay, hiện giờ vẫn chưa trở về”
“Khoảng bao lâu?”
“Sân bay ở ngoại ô phía bắc, chỗ đấy đang sửa đường, mà còn bị tắc nữa, khả năng ít nhất cũng phải hơn giờ. Chúng ta cơm nước xong xuôi rồi qua cũng không muộn!” Huỳnh Lam cười nói.
Phan Lâm gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đã như vậy, làm thế cũng được!”
“Được rồi, cậu Lâm, vậy chúng ta đến đại học Giang Hoa!”
“Đại học Giang Hoa?”
“Đúng vậy, cháu gái tôi đang học tại đại học Giang Hoa.”
“Ra vậy.”
“Cậu Lâm, hẳn cậu đã nghe qua? Đại học Giang Hoa sinh ra rất nhiều mỹ nữ. Đây là nơi tập trung mỹ nữ của tỉnh đó, hay là sắp xếp cho cậu một người?” Huỳnh Lam cười.
Dáng vẻ kia trông cực kỳ thô bỉ.
Phan Lâm cau mày nói: ‘Huỳnh Lam, dù gì ông cũng là có tiếng tăm ở Nam Thành, từ bao giờ lại đi dẫn mối thế?”
Huỳnh Lam sửng sốt, liên tục cười khổ.
Không phải là nghĩ cách để cậu không đâm đầu vào chỗ chết sao?
Huỳnh Lam có khổ không thể nói.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã chạy vào cổng trường đại học Giang Hoa.
Theo lý mà nói, xe bên ngoài không được phép vào trong khuôn viên trường. Nhưng điều khiến Phan Lâm bất ngờ là Huỳnh Lam thật sự có móc nối với đại học Giang Hoa.
“Không còn cách nào khác, tôi vốn dĩ muốn Thương Huyền học ở đại học Nam Thành. Dù sao thì đó cũng là địa bàn của nhà họ Huỳnh chúng tôi, nhưng con bé này tính tình bướng bỉnh nên cứ nhất định đến đây.
Để bảo vệ sự an toàn của con bé, tôi đã tặng ngôi trường này một tòa nhà, dưới tên con bé. ” Huỳnh Lam cười.
Phan Lâm gật đầu không nói.
Vào bên trong, xe dừng trước một nhà ăn ở cổng nam.
Đây là một nhà ăn trong khuôn viên trường, nhìn chung khá tốt, nghe nói là do phụ huynh sinh viên có điều kiện tặng và dùng để tổ chức tiệc hoặc sự kiện.
Hôm nay ở đây trang hoàng cực đẹp, khắp nơi giăng đèn kết hoa, tràn ngập sự sinh động và sôi nổi.
Sau khi vào nhà ăn, Phan Lâm nhận ra hôm nay là sinh nhật của cháu gái Huỳnh Lam, Huỳnh Thương Huyền.
Lúc hai người đi vào, vừa hay đúng lúc bữa tiệc sinh nhật bắt đầu.
“Chú hai!”
Chỉ nghe thấy âm thanh mừng rỡ vang lên, sau đó liền trông thấy một người đẹp ăn mặc như một con thiên nga trắng nắm lấy chiếc váy nhỏ của mình chạy đến.
Phan Lâm đánh giá, ngoại hình của Huỳnh Thương Huyền khá giống với cô chị Huỳnh Kim Thi, nhưng trong sáng hơn lại xinh đẹp vạn phần.
Chiếc mũi cao thanh tú, làn da trắng ngần, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, mái tóc đen dài buông xõa bên vai, cùng với bộ váy trắng thướt tha, khiến cô ấy như một nàng tiên từ trên trời rơi xuống.
Theo tiếng gọi của Huỳnh Thương Huyền, tất cả bạn học trong bữa tiệc đều nhìn về phía cửa.
“Chú hai? Vị này chẳng lẽ chính là Huỳnh Lam ở Nam Thành?”
“Ái chà, đại ca ở Nam Thành?”
“Nhìn qua rất lịch sự”
“Suyt, cậu có thể nhỏ giọng đi một chút không, nếu chọc giận Huỳnh Lam, cẩn thận bị bốc hơi khỏi thế gian thì đừng ngồi than trời trách đất!”
Các bạn học bàn luận sôi nổi, từng ánh mắt nhìn Huỳnh Lam rất phức tạp, có người hâm mộ, có người sợ hãi, có người hưng phấn, cũng có người chán ghét.
Huỳnh Lam đã quen với những thứ như thế này, dù sao ông ta cũng nổi danh.
“Thương Huyền, sinh nhật vui vẻ, chú hai đến vội không mang quà cho cháu, khi nào vê thì đến cửa hàng của chú hai chọn, muốn thế nào cũng được.” Huỳnh Lam cười ha hả nói.
“Cảm ơn chú hai!” Đôi mắt Huỳnh Thương Huyền cong lên, cười rất tươi.
Huỳnh Lam được dẫn đến bàn đầu, những người ngồi ở đây là những người có mối quan hệ tốt với Huỳnh Thương Huyền hoặc gia cảnh tốt, trong khi những người có quan hệ bình thường hoặc gia đình phổ thông thì ngồi ở những bàn khác.
Trên sân khấu còn có bạn học đang biểu diễn, mọi người hát và nhảy, ăn ăn uống uống, bầu không khí rất tốt.
Phan Lâm được Huỳnh Lam sắp xếp ngồi ăn cơm chung ở bàn đầu, nhưng cái mông của anh rơi bịch xuống đất.
“Mày làm cái gì đấy?”
Một tiếng hét giận dữ vang lên.
Tất cả mọi người run lên.
Phan Lâm cũng không ngoại lệ.
Anh cau mày nhìn nguồn phát ra âm thanh, trông thấy một nam sinh tóc chải ngược, đeo kính đi lên vài bước, kéo Phan Lâm lên.
“Phú Vũ, anh đang làm gì đấy?” Huỳnh Thương Huyền cau mày hỏi ngay.
“Không có gì, chỉ là có người không hiểu quy củ, nên anh nói cho biết mà thôi” Nam sinh tên Phú Vũ trừng mắt nhìn Phan Lâm, sau đó cười với Huỳnh Lam: “Chú Lam, thuộc hạ của chú nên ngồi bên cạnh. Đây là vị trí chủ tọa, để anh ta ngồi ở đây sẽ khiến nhiều người không vui, bảo anh ta ngồi sang một bên đi! “
“Ai bảo với cậu ấy là thuộc hạ của tôi?”
Huỳnh Lam tức giận, đột nhiên đứng lên, quát.
Người nọ không khỏi sững sờ, kinh ngạc nhìn Huỳnh Lam.
“Cậu buông ra ngay cho tôi!” Huỳnh Lam kéo tay Phù Vũ khỏi cánh tay Phan Lâm.
Bởi vì Huỳnh Lam đang kích động, nên ông ấy dùng lực khá lớn, để lại vết trên tay Phú Vũ.
Phú Vũ đau run lẩy bẩy.
“Chú hai!” Huỳnh Thương Huyền cũng gấp, vội vàng đứng dậy năm lấy tay Phú Vũ.
Huỳnh Lam lúc này mới buông Phú Vũ ra.
Ông hất tay một cái, lạnh lùng nói: “Nhóc con, chú Lam không chấp cậu, cậu nghĩ tôi đến đây vì tham ăn tham uống hay gì. Đừng có xen vào chuyện của người khác, tôi là người cậu có thể động vào sao?”
Phú Vũ nghe vậy, sắc mặt hết sức khó Coi.
“Được rồi, chú hai, Phú Vũ thật ra là có lòng tốt. Chú phải biết những người ngồi đây đều là những người có gia thế ở Giang Thành. Nếu chú để thuộc hạ ngồi đây, không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của chú mà còn không ổn với mọi người. Anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho chú thôi. “
“Người khác không phải thuộc hạ của chú, đều là bạn chú! Làm người thì đừng phân cao thấp giàu nghèo, huống chi mấy đứa còn trẻ như vậy mà đã đặt nặng cái này?
Còn ra thể thống gì?” Huỳnh Lam tức giận nói.
“Ôi được rồi, không sao, mọi người cùng ngồi xuống, nên xưng hô thế nào với anh đây? Mà cũng không quan trọng, ngồi xuống ăn cái gì đi đã!”
Huỳnh Thương Huyền cười bất lực.
Huỳnh Lam lúc này mới hòa hoãn một chút, liền muốn xin lỗi Phan Lâm. Nhưng Phan Lâm đã phất tay trước: “Ngồi xuống đi.”
“Được”
Huỳnh Lam ngồi vào chỗ.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của ông vang lên.
Huỳnh Lam lấy điện thoại ra nhìn, trong lòng sửng sốt.
“Ông có chuyện thì cứ đi xử lý đi, không cần để ý đến tôi” Phan Lâm uống một hơi cạn sạch nói.
“Xin lỗi không thể tiếp đãi, cậu Lâm.”
Huỳnh Lam cười xin lỗi, cầm điện thoại di động bước nhanh ra khỏi cửa.
“Hai Dân, cậu đang ở đâu?” Huỳnh Lam hỏi qua di động.
“Chú Lam, cháu đang ở cổng trường, chú mau tới đi, cháu vừa phát hiện bí mật lớn liên quan tới Ba Bình! Liên quan đến các đầu mối trong đường dây buôn bán của Ba Bình!” Đầu bên kia điện thoại là Hai Dân, là người cung cấp tin của Huỳnh Lam ở Giang Thành.
Huỳnh Lam nghe vậy rất kích động, vội vàng thấp giọng nói: “Chờ tôi! Tôi đến luôn đây!”
Nói xong ông ta vội vã đi ra cổng trường.
Nhưng sau khi ra đến cổng, không thấy bóng dáng Hai Dân đâu.
Huỳnh Lam cau mày hỏi lại Hai Dân qua điện thoại.
“Cậu đang ở đâu? Sao tôi không thấy cậu?”
“Chú Thiên, chú tới bên lề đường, cháu lái xe tới đón chú.”
“Bên lề đường?”
Huỳnh Lam sửng sốt trong chốc lát, nhìn con đường không nhiều xe cộ qua lại, cùng với cổng trường thưa thớt, đột nhiên trong lòng dâng lên một dự cảm không rõ.
Huỳnh Lam đột nhiên xoay người đi trở lại cổng trường, nhưng đúng lúc này, phía sau xuất hiện một người đàn ông mặc áo gió, không nói lời thừa thãi, đặt dao sau lưng ông ta.
“Chú Thiên, chú Long muốn gặp chút”
Một giọng nói khàn khàn vang lên.