Thần Y Ở Rể

chương 114

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Huỳnh Lam bị bắt

Lâm Dương rất tin tưởng với y thuật của mình. Anh cũng tin tưởng ánh mắt của mình không sai, phán đoán của anh tuyệt đối cũng thế.

Nhưng tại sao Huỳnh Thương Huyên lại nói rằng cô ấy không bị bệnh?

Phan Lâm nhìn chằm chằm vào mắt Huỳnh Thương Huyền, thấy mắt cô lóe lên, ánh mắt lay động, không dám nhìn thẳng vào anh.

Trong nháy mắt, Phan Lâm hiểu ra.

Huỳnh Thương Huyền đã nói dối.

Cô ấy cố tình nói rằng mình không bị bệnh, nhằm bảo toàn thể diện cho các bạn trong lớp để họ khỏi xấu hổ.

Trong mắt Huỳnh Thương Huyền, Phan Lâm chỉ là một bác sĩ không biết từ đâu, nhưng những sinh viên xung quanh cô ấy lại khác. Đặc biệt là những người như Phú Vũ, họ nằm trong mạng lưới giao thiệp quan trọng của Huỳnh Thương Huyền trong tương lai, nguồn lực đằng sau họ rất lớn, bỏ xa Phan Lâm. Huỳnh Thương Huyền thà xúc phạm vị bác sĩ này còn hơn xúc phạm những người kia.

Cô ấy quyết định hy sinh vị bác sĩ có vẻ tâm thường này.

Mặc dù người này đã cứu sống ông cô.

Khi những lời của Huỳnh Thương Huyền vừa dứt, xung quanh sôi trào khỏi nói.

“Ha ha ha ha, nghe thấy chưa? Nghe thấy không? Thẳng ranh, chính miệng Thương Huyền nói cô ấy không bị bệnh, bây giờ mày còn gì để nói không?”

“Ôi mẹ ơi, buồn cười chết con mất! Cứ cho là muốn giành được sự chú ý của Thương Huyền, cũng đừng bịa ra lời nói dối lố bịch như vậy chứ?”

“Hừ, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga?

Đúng là loại hèn hạ”

“Lân này nói trúng chưa? Mày cũng xứng được gọi là bác sĩ sao?”

Mọi người đang chế giêu và mỉa mai.

“Một kẻ dối trá lừa bịp, trời xui đất khiến thế nào mới chữa khỏi bệnh cho ông nội của Thương Huyền, thật sự cho rằng mình rất kinh khủng sao? Sao không tự tiểu một bãi rồi soi, tự cho mình là thân y thật đấy hả!”

“Ây, trai đẹp, sao lại gọi anh ấy là tên bịp bợm?”

“Thế mà cũng không biết? Cậu nghĩ xem, ông cụ nhà họ Huỳnh bị bệnh, nhà họ Huỳnh sao lại tìm thằng ranh này chữa bệnh? Chắc chắn không bao giờ có việc đó. Nhất định sẽ tìm những bác sĩ nổi tiếng, nhưng bác sĩ nổi tiếng không chữa được, lại chỉ có thằng ranh này chữa khỏi bệnh, không thấy kỳ lạ sao?

Tôi nghĩ hoặc là thằng ranh này gặp may, ông cụ nhà họ Huỳnh tự mình khỏi bệnh, nhà họ Huỳnh lại cho rằng nó chữa khỏi. Hoặc có khi ông cụ nhà họ Huỳnh chính là do nó giở trò nên mới thế, nó muốn giở trò lừa bịp nhà họ Huỳnh. Nếu không thằng đó còn trẻ như vậy, mấy cậu có tin nó là bác sĩ nổi tiếng không? “

“Nói rất có lý!”

Mọi người đều sững sờ.

Huỳnh Thương Huyền cũng không khỏi sửng sốt.

Đúng vậy, căn bệnh của ông nội quả thật quá kỳ lạ.

Cô nghe nói ngay cả Diêm la Hà Vĩ Hùng cũng không thể chữa khỏi bệnh cho ông nội cô, nhưng người này chữa khỏi được, thật là quá giả?

Có khác gì Diêm la sống!

Mấy bác sĩ hàng đầu của tỉnh, và cả ngước làm sao có thể kém hơn người thanh niên này?

Mày liễu của Huỳnh Thương Huyền nhíu chặt lại, thần sắc mất tự nhiên nhìn Phan Lâm.

“Cút đi! Ở đây không chào đón mày, thẳng bịp bợm!”

Lúc này, cô gái tóc ngắn nói chuyện với Lâm Dương trước đó hô lên.

Những lời này của cô ta, giống như đốt mồi dẫn, tất cả mọi người bắt đầu chửi bới.

“Đúng vậy, cút đi, đồ dối trá!”

“Đây là chỗ con chó như mày có thể đến sao?”

“Mau cút khỏi đây cho ông! Bằng không ông sẽ khiến mày tàn phết”

“Đừng tưởng Huỳnh Lam khách sáo với mày, thì mày tưởng Huỳnh Lam sẽ bao bọc cho mày. Thứ nhất, đây không phải Nam Thành, thứ hai, tao khiến mày tàn phế, Huỳnh Lam không thể làm gì tao!”

“Mau cút đi! Nhanh lên!”

Mọi người giận dữ gào thét, mấy đứa con trai say rượu thậm chí còn chửi thẳng, giọng điệu của ai cũng cực kỳ khó nghe.

Lần này, Huỳnh Thương Huyền im lặng.

Rõ ràng, cô ấy tin vào những suy đoán của bạn bè.

Cô ghét nhất là những kẻ nói dối.

Vì vậy, cô chọn cách im lặng.

Trên mặt Phú Vũ nở nụ cười lạnh, đôi mắt híp lại.

Cậu ta muốn là kết quả thế này. Tuy rằng người này không xúc phạm cậu ta, nhưng chuyện vừa rồi khiến cậu ta vô cùng không vui, ai làm cho cậu ta không vui, còn lâu cậu ta mới bỏ qua cho người đó.

Xung quanh những tiếng hò hét như thủy triều, những sinh viên này đoàn kết một cách đáng ngạc nhiên.

Trong Phan Lâm rất tức giận.

Nhưng anh không nổi đóa, cũng không nhìn thấy một chút tức giận trên khuôn mặt.

Anh gật đầu lia lịa: “Tốt! Rất tốt! Nếu đã vậy, tôi sẽ đi trước, nhưng tôi hy vọng cô không hối hận!”

“Hối hận? Hối cái gì? Cút nhanh lên! Sao mày nói lắm thế?”

“Mày nghĩ mình là ai?”

“Cút!”

‘Tên mập không nhịn được chửi mắng.

Lâm Dương không nói gì, xoay người bước ra cửa.

“Được!”

“Ha ha, cái loại chó má làm phiền người khác cuối cùng cũng phắn!”

Rất nhiều người hò reo, thậm chí võ tay, như thể họ vừa thắng một trận đánh lớn.

Phú Vũ và những người khác cũng cười.

Huỳnh Thương Huyền không nói lời nào, sắc mặt cũng không thay đổi nhiều.

“Anh Vũ, chúng ta đuổi thằng ranh kia đi, nhỡ chú Lam đến, chúng ta giải thích với chú Lam thế nào?” Cậu trai mập mạp bên cạnh khẽ hỏi.

“Phải nói gì cứ nói thế. Thằng kia này ở đây ăn nói liên thiên. Chúng ta không đánh nó đã là quá nương tay rồi. Một thằng bịp thôi. Chúng ta có thể nói chuyện với chú Lam, lột trần bộ mặt của thằng bịp bợm này!”

Phú Vũ hừ lạnh nói.

“Được”

Mấy người gật đầu.

“Thương Huyên, đừng lo, lát nữa anh sẽ nói chuyện với chú hai của em, đi nào, uống ly này đi, tí nữa đi karaoke Thế Duyên, anh sẽ bao hết!” Phú Vũ hào khí lên tiếng.

“Được”

“Anh Phú Vũ muôn năm!”

Cả đám sinh viên hò reo.

Huỳnh Thương Huyền do dự, cuối cùng chọn không làm mọi người mất vui, nâng ly uống trọn.

Nhưng mà, mới uống được một nửa, cơ thể mềm mại của Huỳnh Thương Huyền đột nhiên run lên, sau đó thở dốc hai hơi, hai mắt đen kịt, ngã thẳng xuống đất, bất tỉnh.

“Thương Huyền!”

“Thương Huyền! Em bị sao vậy?”

“Gọi xe cấp cứu!”

Tất cả mọi người đều sững sờ, tiếng hò hét hoảng loạn nối tiếp nhau, đám sinh viên đều hoảng loạn, cả sảnh tiệc trở nên nhốn nháo.

Không ai ngờ lại đột ngột xảy ra chuyện như vậy.

Phú Vũ và những người khác tái mặt vì sợ hãi.

“Chẳng nhẽ cái tên kia nói đúng rồi?” Có học sinh ngơ ngác lẩm bẩm.

“Toàn là bịp bợm, giả!” Phù Vũ nghiến răng nghiến lợi.

Một lúc sau, xe cấp cứu lao vào trường và chở Huỳnh Thương Huyền, người đang bất tỉnh lên xe.

Cả trường bị kinh động.

Về phần Lâm Dương, anh đứng ở cổng trường, yên lặng nhìn tất cả chuyện này.

Anh lắc đầu, cầm điện thoại lên nhìn thời gian, lông mày lập tức cau lại.

“Đã chín giờ, sao vẫn chưa thấy Huỳnh Lam? Ông ta đi đâu rồi?”

Phan Lâm do dự, cuối cùng chọn gọi Huỳnh Lam.

Nhưng gọi mấy chục cuộc vẫn không được.

Ttrong lòng Phan Lâm cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Chỉ cần anh gọi điện, dù có chuyện gì Huỳnh Lam cũng sẽ trả lời. Tại sao người lại đột nhiên biến mất mà điện thoại cũng không trả lời?

Nhất định đã xảy ra chuyện.

Trong lòng Phan Lâm trầm xuống, chuẩn bị gọi cho Hàn Long.

Ting ting.

Lúc này, điện thoại di động của anh lại sáng lên.

Thoạt nhìn, ID người gọi thực sự là Huỳnh Lam.

Phan Lâm cau mày bật lên.

“Huỳnh Lam!” Anh trầm giọng nói.

“Huỳnh Lam chắc bây giờ không còn nhiều sức để nói chuyện với cậu đâu.” Trong điện thoại có một giọng nói trầm thấp vang lên.

Hô hấp Phan Lâm hơi căng, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh trở lại.

“Anh là ai?” Anh hỏi nhẹ.

“Chắc cậu chưa từng nghe đến tên tôi, nhưng người trong giới nể mặt, cũng sẽ gọi tôi một tiếng anh Long!” Giọng nói đằng kia lại vang lên.

“Anh là Long Khìn?” Phan Lâm đột nhiên hiểu ra.

“Nếu như tôi đoán không nhầm, cậu hẳn là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa?”

Long Khìn lạnh lùng nói.

“Làm thế nào để anh biết tôi?”

“Huỳnh Lam, người Nam Thành, không có việc gì lại chạy đến Giang Thành, thường xuyên ra vào tập đoàn Dương Hoa. Tôi không phải người mù. Làm sao có thể không để ý đến mối liên hệ giữa ông ta với tập đoàn Dương Hoa?” Long Khìn lạnh lùng nói.

“Anh đang ở đâu?” Phan Lâm đột nhiên hỏi.

Long Khìn nghe thấy tiếng, có phần kinh ngạc.

Theo thông lệ, Phan Lâm lúc này không phải nên hỏi Long Khìn: Rốt cuộc anh muốn thế nào? Hoặc yêu cầu Long Khìn thả Huỳnh Lam, sau đó Long Khìn ra điều kiện một lần nữa.

Tại sao Lâm Dương đột nhiên nói hỏi câu này?

“Tôi đang ở karaoke Thế Duyên!” Long Khìn vô thức, nhưng sau khi nói xong, gã ta cảm thấy có gì đó không ổn.

“Cậu muốn làm gì?” Gã ta trầm giọng hỏi.

“Chờ tôi.”

Phan Lâm nhẹ nói rồi cúp thẳng điện thoại.

“Hử?”

Long Khìn cau mày, liếc nhìn điện thoại.

“Đúng là cái loại mất dạy! Thằng ranh con mày muốn chết rồi đúng không?”

“Đại ca, đại ca muốn chuẩn bị gì không?”

Người bên cạnh hỏi.

“Nếu chỉ là một người, thì cứ để nó vào!”

Long Khìn nhàn nhạt nói.

“Vâng”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio