Chương : Cô chỉ có một cơ hội
Người phụ nữ này là Thuỷ Bình Vân.
Nữ hoàng thế giới ngầm của Giang Thành, chị cả Giang Thành, là người phụ nữ kinh khủng đến mức khiến Long Khìn và Ba Bình phải nể ba phần.
Thực ra cô ta cũng chưa được xem là cái dạng vô cùng đẹp.
Nhưng cô ta biết trang điểm, rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi nhưng khuôn mặt được tô vẽ như thiếu nữ đôi mươi, phải nói là chăm sóc và giữ gìn rất cẩn thận, là kiểu sẽ khiến đàn ông phải nghĩ linh tinh.
Tất nhiên, những điều này không phải là điểm chính, chính yếu còn có một chút!
Lẳng lơi Cô ta quá lẳng lơi Thêm một điểm này vào, dù có là thần tiên thì xương cũng bị nấu chín.
Nhưng mà Phan Lâm vẫn án binh bất động.
Bởi vì ba năm qua mỗi ngày đều thấy một đại mỹ nữ như Lý Ái Vân, anh đã trở nên quen thuộc, người đẹp bình thường đã sớm không lọt vào mắt anh.
Liền thấy Phan Lâm lịch sự đẩy Thuỷ Bình Vân ra, sau đó cười nói: “Cô Bình Vân, xin hãy tự trọng, tôi đã có vợ rồi.”
“Cái gì? Chủ tịch Lâm thực sự đã có vợ?
Thật là khiến người ta buồn quá đi mất!”
Thuỷ Bình Vân làm bộ đau lòng.
“Chúng ta bàn chuyện chính đi.”
“Chậc chậc, cậu mang Huỳnh Lam tàn phế đến đây làm gì?” Thuỷ Bình Vân cố ý giả vờ lau nước mắt, thật ra ánh mắt đang lén lút quan sát sự biến đổi trên mặt Phan Lâm.
“Tàn phế? Thuỷ Bình Vân, ý cô là gì?”
Huỳnh Lam mặt mũi sưng vù, hừ lạnh một tiếng.
“Không có ý nghĩa gì đâu, ha ha, rốt cuộc anh Lam của chúng ta xảy ra chuyện gì thế?
Bị ai đánh thế này? Chậc chậc chậc, nhìn này móng tay bị rút ra, không đau sao? Thế này thì quá thảm rồi.” Thuỷ Bình Vân cố làm ra vẻ kinh ngạc, nhưng mặt thì đầy vẻ tươi cười.
Cô ta biết Long Khìn đã bắt Huỳnh Lam.
Thật ra chuyện này cô ta cũng thầm ủng hộ, dù sao Huỳnh Lam cũng là tên máu mặt ở Nam Thành. Một mình Long Khìn dám tùy tiện đối xử thế với Huỳnh Lam là được rồi.
Đến lúc nhà họ Huỳnh sẽ trả thù Long Khìn, để gã bị trấn áp, chẳng phải lúc đó càng tiện để Ba Bình và Thuỷ Bình Vân nhân cơ hội nuốt luôn gã sao?
Vì vậy, trong chuyện bắt cóc Huỳnh Lam, Thuỷ Bình Vân cũng có vài phần.
Chỉ là cô ta khá tò mò về cách Huỳnh Lam không hề hấn gì ra khỏi chỗ Long Khìn.
“Thuỷ Bình Vân, tôi biết cô cũng có phần, nhưng bây giờ tôi không có thời gian để tính toán với cô. Tôi cảnh cáo cô, mau quỳ xuống đầu hàng chủ tịch Lâm, nếu không sau này cô đừng hối hận, đừng trách tôi, không nhắc nhở cô!” Huỳnh Lam quát lên.
“Huỳnh Lam, ông bị Long Khìn đập bại não rồi phải không? Quỳ xuống? Làm sao có thể? Trước tiên khoan nói Thuỷ Bình Vân tôi đây có thể quỳ xuống hay không. Cho dù có thể quỳ, tôi cũng không quỳ xuống trước mặt một thương nhân!” Nếu không danh tiếng bà đây tích góp bao năm, chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong chốc lát sao? ” Thuỷ Bình Vân chế nhạo.
“Vậy thì cô đừng hối hận!” Thuỷ Bình Vân tức giận nói.
“Hối hận? Ông già kia, ông đang kể chuyện cười à? Người bây giờ nên hối hận phải không phải là ông sao?” Thuỷ Bình Vân chế nhạo, vẫy vẫy tay.
Nhóm người mặc vest sau lưng lập tức chạy đến, bao vây hai người.
“Cô muốn làm gì?” Huỳnh Lam trầm giọng hỏi.
“Yên tâm, tôi không ác độc như Long Khìn, tôi sẽ không giết người. Nhưng Huỳnh Lam, người của Giang Thành chúng tôi đã cảnh cáo ông mấy lần, nhưng ông lại ra vẻ mắt điếc tai ngơ, vốn lần ngày định để Long Khìn xử ông, nhưng gã ra lại để ông trốn ra được, vậy thì tôi đây chỉ còn cách giải quyết cho xong thôi.”
Sau khi nói xong, Thuỷ Bình Vân đưa tay về phía người bên cạnh.
Những người khác ngay lập tức dân tới một con dao sáng loáng.
“Cô muốn làm gì?” Huỳnh Lam lo lắng, nhanh chóng lùi lại, nhưng những người phía sau lập tức đè chặt vai ông ta, không cho ông ta di chuyển.
“Cởi quần của ông ta ra, tôi sẽ cắt bỏ tà niệm cho ông ấy!” Thuỷ Bình Vân híp mắt cười nói.
Khuôn mặt tràn đầy vẻ tà mị.
Chẳng nhẽ thực sự sẽ thiến Huỳnh Lam!
Sắc mặt Huỳnh Lam xanh mét!
Nhưng giây tiếp theo.
Bịch bịch!
Những tiếng nặng nề phát ra.
Liền thấy mấy người nam mặc vest giữ Huỳnh Lam bay ra, ngã xuống trước mặt Thuỷ Bình Vân, khó mà đứng dậy được.
Nụ cười của Thuỷ Bình Vân cứng đờ.
“Cậu có luyện võ!”
“Cô chủ, xem ra tên này không đơn giản.”
Đám mặc vest phía sau luống cuống.
Đừng nhìn vào dáng dấp như người mẫu của bọn họ, bọn họ thực chất chỉ là những chiếc móc treo quần áo, đập phát nát luôn.
“Không ngờ chủ tịch Dương Hoa trong truyền thuyết, lại biết võ, đúng là tài cao học rộng!” Mắt Thuỷ Bình Vân nhìn Phan Lâm, đầu lưỡi hồng liếm môi: “Tôi càng ngày càng thích cậu, chủ tịch Lâm, cậu yên tâm, tôi sẽ không làm cậu bị thương, nhưng lát nữa nhất định sẽ trói cậu vào giường, khiến cậu muốn sống không được, muốn chết không xong!
Lên!”
Lời cuối cùng vừa thốt ra, tất cả đám đàn ông mặc vest đều nhắm mắt xông lên.
Nhưng Phan Lâm nhảy vài bước là tránh được, đấm từng người một!
Bụp! Phụt! Âm! Bịch! Phịch…
Và thế là, cả lũ cùng bay ra.
Thuỷ Bình Vân thở gấp, vội vàng hét lên: “Bác Đồng! Bác chết ở đâu rồi? Mau ra đây!”
“Tôi tới đây!”
Một ông già mặc quần áo sạch sẽ, tay cầm chổi chạy qua từ lối đi phía sau tới. Chớ nhìn ông lão tóc bạc trăng, mặt đầy nếp nhăn, nhưng đi nhanh như bay.
“Tới trước mặt tôi khoa tay múa chân, đấm cho tôi, đánh chết cho tôi, đánh xong thì đưa lên giường của tôi, nhanh lên!” Thuỷ Bình Vân vừa hãi vừa sợ kêu lên.
“Cô chủ, cứ để đó cho tôi!”
Ông lão kia nghe vậy, liền ném cây chổi đi, đánh một Chương, quỹ tích như bát quát.
“Bát quái chưởng?” Huỳnh Lam kêu lên.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Dương dùng quyền đáp thẳng.
Không có động tác cầu kỳ, chỉ như vậy tung quyền.
Am!
Quả đấm nệm vào lòng bàn tay, sức mạnh bùng nổ.
Ông lão mất cảnh giác, trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào cây cột phía sau, ngã xuống, che tay, há mồm thở hổn hển, không thể tái chiến được nữa.
“Cái gì?”
Mặt Thuỷ Bình Vân đầy kinh hãi.
Bác Đồng là ai cô ta là người rõ nhất, Đây chính là nhà vô địch võ thuật quốc gia mấy chục năm trước, cô ta phải bỏ ra rất nhiều tiền để thuê, sao có thể bị đánh bại bởi một chủ tịch Lâm như vậy, bị người kia đập phát xong luôn?
Thuỷ Bình Vân mặt tái mét, cảm thấy không ổn, cả người cũng dần lùi về sau.
Lại thấy Phan Lâm đi tới, gỡ con dao trên tay cô ta ra.
“Hay là… Tôi nằm trên giường thì sao?”
Thuỷ Bình Vân vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt đầy sợ hãi.
“Long Khìn thăng rồi.” Phan Lâm liếc nhìn con dao trên tay, bình tĩnh nói.
Thuỷ Bình Vân thở gấp, sau đó cố nặn ra một nụ cười: “Cậu đừng có đùa, chắc chắn Long Khìn bây giờ đang ở karaoke Thế Duyên hưởng thụ! Tôi mới nói chuyện với ta cách đây không lâu.”
“Nếu ở cô có tai mắt ở chỗ Long Khìn, thì chẳng mấy chốc sẽ nhận được tin này. Thử gọi điện xem, có liên lạc được với anh ta không.” Phan Lâm đột nhiên vung tay một cái.
Vèol Con dao xoẹt qua má của Thuỷ Bình Vân rồi đâm thẳng vào tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch đầu tiên phía sau, cán dao lộ ra bên ngoài, lưỡi dao hoàn toàn cắm sâu bên trong đá.
Thuỷ Bình Vân trợn to mắt, hoàn toàn chết lặng.
Cô ta chật vật lấy điện thoại di động ra, run rẩy nhìn dãy số trên đó, nhưng không có can đảm bấm số.
“Cậu nói… thật sao?” Cô ta ngẩng đầu lên, run rẩy hỏi.
“Ba giây, cho cô lựa chọn.” Lâm Dương bình tĩnh nói: “Cô chỉ có một cơ hội!
“Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng! Tôi không chơi nữa, cái gì cũng theo ý cậu!”
Thuỷ Bình Vân không thể chịu được cảm giác đè nén nữa nên đã hét thẳng lên.
“Rất tốt!”
Phan Lâm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ đầy bụi của cô ta, cười nhạt một cái: “Tôi biết cô thông minh hơn Long Khìn. Nghe này, tôi muốn cô thông báo cho Ba Bình, hẹn ông ta mười hai giờ trưa mai đến tìm tôi, nói với ông ta, nếu ông ta sẵn sàng quỳ xuống trước mặt tôi và đầu hàng tôi, tôi có thể để bỏ qua cho ông ta. Nói với ông ta, ông ta chỉ có một cơ hội! Hy vọng ông ta sẽ trân trọng nó, tôi sẽ chời”
Nói xong Phan Lâm xoay người sải bước đi ra ngoài.
Huỳnh Lam mặt sưng vù, theo sát sau.
Một lúc lâu, Thuỷ Bình Vân mới đờ đẫn khôi phục lại tinh thần.
Cô ta chợt rùng mình, vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm.
Bởi vì đang rối như mớ bòng bong, nên càng bấm càng sai.
“Ồ? Cô Bình Vân, sao cô lại đột ngột gọi cho tôi vậy?” Ba Bình cười nói.
“Có phải ông chọc đến ai rồi không?”
Thuỷ Bình Vân run rẩy hỏi.
“Ngày nào tôi cũng chọc rất nhiều người, ý cô là người nào?” Ba Bình cười hỏi.
“Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoal”
” Chủ tịch Lâm? Ồ, sao, có việc gì? Cô gặp cậu ta rồi?”
“Cậu ta muốn tôi thông báo cho ông, trước giờ trưa mai, ông đến tìm cậu ta, và phải quỳ trước mặt cậu ta nhận sai rồi đầu hàng…”
“Tôi thấy thằng đó điên rồi, mà có cũng điên luôn!”
“Cậu ta nói, đây là cơ hội duy nhất của ông…’ Giọng Thuỷ Bình Vân cuồng loạn.
Hơi thở của Ba Bình run lên, hết sức ngạc nhiên.