Chương :
Mười năm trước Hứa Minh Tùng cũng từng đến Yến Kinh và có gặp qua Lộc Diệc Nghiêu một lần. Nhưng mà trình độ của Lộc Diệc Nghiêu quá cao, không không chỉ thư pháp, thành tích về mọi mặt đều vượt trội hơn người khác rất nhiều. Nhà họ Hứa của ông không thể bằng một phần nhỏ của ông ấy, đứng trước mặt Lộc Diệc Nghiêu ông cũng chẳng là gì cả.
Tại sao vị Phật lớn này lại đích thân đến nhà họ Hứa?
“Anh Hứa, tôi còn nhỏ hơn anh vài tháng tuổi đó, anh gọi tôi là Diệc Nghiêu là được rồi” Lộ Diệc Nghiêu bỗng nhiên thở dài nói: “Thật không dám giấu diếm, đúng là hôm nay tôi có việc nhờ nên mới đến đây, hy vọng anh Hứa có thể ra tay giúp đỡ.”
“Cái này… tôi có thể giúp gì cho anh?”
Hứa Minh Tùng kinh ngạc nói.
“Tôi cầu xin anh Hứa thay tôi cầu tình với cậu Lâm, hy vọng cậu ấy có thể buông tha cho cả nhà con trai nuôi Triệu Kỳ Long của chúng tôi.”
Lộc Diệc Nghiêu kích động nói, vừa nói xong ông cụ đã nghẹn ngào.
“Cái gì?”
Trong đầu của mọi người tại hiện trường như muốn nổ tung, đại não giống như đánh vào chuông vang lên không ngừng.
Cầu Phan Lâm… buông tha cho cả nhà Triệu Kỳ Long?
Phan Lâm đã làm gì? Tại sao có thể khiến cho cho Lộc Diệc Nghiêu từ Yến Kinh chạy tới đây cầu tình.
Người nhà họ Hứa đều choáng váng.
Ông cụ Hứa ra ngạc nhiên không thôi, ông đột nhiên xoay người lại nhìn Phan Lâm.
Không hiểu sao ông cụ đột nhiên cảm thấy bản thân không hiểu rõ cháu rể của mình chút nào.
“Diệc Nghiêu, ngồi xuống trước, ngồi xuống rồi chậm rãi nói.”
Hứa Minh Tùng sắp xếp cho Lộc Diệc Nghiêu ngồi xuống, và sau đó rót cho ông ấy một tách trà.
Lộc Diệc Nghiêu nhấp một ngụm trà, tâm trạng cũng khá lên, nhưng đôi mắt già nua vẫn còn rất mông lung, nhìn Phan Lâm nói: “Cậu Lâm, tôi biết Triệu Kỳ Long và Triệu Khải đã làm rất nhiều chuyện khiến cậu oán trách, tất cả những chuyện này tôi đều biết, đều hiểu. Cậu trừng phạt họ là đúng tội, tội bọn họ không thể xóa, nhưng mà rất nhiều người nhà họ Triệu vô tội, cậu Lâm, tôi xin cậu giơ cao đánh khẽ mà tha cho họ một con đường sống đi, xin cậu.”
Sau khi nói xong, Lộc Diệc Nghiêu lại đứng lên, cúi đầu trước Phan Lâm.
Ông ta đã từng tuổi này rồi mà còn phải làm những chuyện này, thật đúng là không dễ dàng.
Nhưng mà điều gây ảnh hưởng đến mọi người chính là Phan Lâm.
Thằng con rể vô dụng trong truyền thuyết này… Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao anh lại có thể để cho vị Phật gia Lộc Diệc Nghiêu này phải cúi đầu trước anh ta?
Đầu óc của người nhà họ Hứa đều sụp đổ rồi.
Lâm Ngọc run lên, muốn mở miệng hỏi, nhưng không biết phải nói gì.
“Ông cụ Lộc?”
Phan Lâm thản nhiên liếc ông ấy một cái, bình tĩnh nói: “Nếu ông đã biết chuyện này thì ông hẳn cũng đã biết nhà họ Triệu đã làm gì với tôi? Họ là kẻ thù sống chết của tôi, ông bảo tôi làm sao có thể tha thứ cho kẻ thù của mình đây?”
“Tôi không cầu cậu cứu Kỳ Long, tôi cũng không cầu cậu cứu Khải, hai người họ đều là trừng phạt đúng tội, nhưng những người họ Triệu còn lại đều là người vô tội, họ không thể bị phế đi như vậy được”
“Chuyện đó có quan hệ gì với tôi?” Phan Lâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi có thể tha thứ cho tất cả mọi người, nhưng tôi không thể tha thứ cho một nhà họ Triệu được! Bởi vì người họ Triệu động đến là tôi, là vợ của tôi!
Họ muốn giết cả nhà tôi, bây giờ tôi diệt cả nhà họ thì có sao đâu?”
Lời này truyền ra, cả sảnh đều lặng ngắt BH sữ như tờ.
Lần này thì nhà họ Hứa đã hiểu hết rồi.
Đã hiểu cặn kẽ!
Hiểu được tại sao Vương Văn Thanh, Mai Hạng Vũ, Hoàng Nghị lại đến đây để cầu xin Phan Lâm tha thứ?
Tại sao Lộc Diệc Nghiêu tuổi cao sức yếu như vậy lại bay từ Yến Kinh đến Quảng Liễu để gặp Phan Lâm!
Bởi vì Phan Lâm vừa… tiêu diệt cả nhà người ta…
Tam quan của Hứa Kiệt đều tan vỡ.