Chương :
Tuy nhiên, khi những lời này rơi xuống, Lộc Diệc Nghiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt già nua đục ngầu, khàn giọng hô lên: “Cậu Lâm, tôi đồng ý bảo chứng cho những người nhà họ Triệu khác, và tôi cam đoan họ sẽ không vì chuyện này mà làm ra hành động gì nữa. Nếu cậu Lâm chịu hứa với tôi thì nếu ai trong số họ phạm vào nữa, tôi sẽ đích thân trừng trị nghiêm khắc người đó. Nếu cậu tha cho cả nhà họ Triệu, Lộc Diệc Nghiêu tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cậu Lâm vô điều kiện! Cậu Lâm, xin cậu khai ân!”
Lộc Diệc Nghiêu nói xong, liền khuyu gối, chuẩn bị quỳ xuống.
Tất cả mọi người đều biến sắc.
“Diệc Nghiêu, sao lại làm như vậy?
Thằng nhóc xấu xa này không thể nhận nổi cái quỳ này của anh đâu!” Hứa Minh Tùng vội vàng ngăn chặn Lộc Diệc Nghiêu.
Tuy nhiên, Lộc Diệc Nghiêu rơi nước mắt, run rẩy và hô lên: “Nhận được, nhận được… dù sao cậu ấy cũng là bác sĩ Lâm!”
Trong phút chốc, sảnh tiệc nhà họ Hứa dường như yên tĩnh lại, không còn một tiếng động…
Bác sĩ Lâm?
Đây là đang nói tới Phan Lâm?
Thật hay giả vậy?
Đây chắc chắn là giả rồi!
Hẳn là Lộc Diệc Nghiêu này đã nhận nhầm người!
Người nhà họ Hứa run lên, trong lòng điên cuồng ám thị bản thân mình.
Nhưng thực tế phũ phàng.
Lộc Diệc Nghiêu không thể nào nhận sai được…
Vì vậy, tất cả mọi người đều chết lặng.
s IBMI ⁄ Tay cầm tay cầm ly rượu của ông cụ Hứa không khỏi run lên, một lát sau lại đột nhiên bật cười thật to.
“Được, được rồi, ha ha ha ha, tôi nói người nhà họ Hứa của tôi sẽ không phải hạng người tầm thường gì, được rồi! Ha ha ha…” Nói xong, ông cụ Hứa uống cạn rượu trong ly.
Ông ấy không quan tâm Phan Lâm có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho nhà họ Hứa, điều ông ấy quan tâm là Phan Lâm là con rể của Hứa Ngọc Thanh, chỉ cần có Phan Lâm ở đó, Hứa Ngọc Thanh sẽ không chịu ủy khuất gì.
Lòng người đều làm từ thịt, làm sao ông cụ Hứa có thể không yêu thương Hứa Ngọc Thanh được? Nhưng bên nhà họ Trương cũng đang sức đầu mẻ trán, ông thật sự không có thời gian quan tâm con gái mình.
Bây giờ thì tốt rồi, tất cả mọi thứ đều tốt.
Hơn nữa người cháu rể này đã mang đến cho ông quá nhiều điều bất ngờ.
Tất cả các thành viên trong nhà họ Hứa đều im lặng.
Một số người tỏ ra nghi ngờ Phan Lâm, nhưng nhìn đến thái độ của Vương Văn Thanh, Mai Hạng Vũ và những người khác, thì dù bọn họ muốn nói lên nghỉ ngờ của mình cũng bị nghẹn trở về.
Một mình Lộc Diệc Nghiêu thì có thể nói nhận sai người được, nhưng nhiều người như thế này thì làm sao có thể nhận sai được? E rằng tất cả bọn họ đều biết người đàn ông này là bác sĩ Lâm rồi?
Lúc này Phan Lâm đã đứng dậy và đỡ Lộc Diệc Nghiêu lên.
Trong nháy mắt Lộc Diệc Nghiêu cảm thấy vô cùng kích động, đôi mắt đục ngầu đong đầy nước mắt…
“Ông cụ Lộc, Phan Lâm tôi không phải là người mềm lòng, nhưng ông đã nói đến mức này thì dù thế nào tôi cũng phải cho ông ngoại của tôi một cái mặt mũi. Không xem mặt tăng cũng phải xem mặt Phật, tôi sẽ thuận theo ý ông, tha cho nhà họ Triệu một con đường sống.” Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“ Cảm ơn cậu Lâm.”
Lộc Diệc Nghiêu vội vàng khom người..
“Ông đừng vội cám ơn tôi, tôi có điều kiện.” Phan Lâm trầm giọng nói.
“Điều kiện gì, cậu cứ nói đi, tôi sẽ đáp ứng hết!” Lộc Diệc Nghiêu vội vàng nói.
Chỉ thấy Phan Lâm duõi ra một ngón tay: “Trước tiên để cho bọn họ liệt giường một năm! Một năm sau, tôi cho… tôi sẽ đến chữa trị cho người nhà họ Triệu!”
Lộc Diệc Nghiêu sững sờ, sau đó gật đầu: “Không thành vấn đề.”