Chương :
“Em cũng muốn vào Phái Nam mà.” Hà Miên mỉm cười nói.
Hà Vĩ Hùng xuống xe, vội giải thích nói: “Hà Miên cũng là học y, cô ấy cũng có chút tài năng, tôi để cho cô ấy gia nhập Phái Nam để đào tạo chuyên sâu, lần này cô cũng sẽ tham gia Hội nghị Y học, hy vọng cô có thể thuận lợi thông qua.”
Nếu ông cũng gia nhập Phái Nam, không lý nào cháu gái lại không đi.
Phan Lâm gật đầu, cũng có thể lý giải.
Anh cũng không phản đối hai người qua lại với Phái Nam, dù sao thì việc này cũng là ân oán của anh cùng Phái Nam, Phan Lâm không định kéo Hà Vĩ Hùng xuống nước.
“Hà Miên, ông tới Phái Nam cũng có một số việc muốn làm, con dân anh ấy đi quanh làm quen với Phái Nam trước đi, ông còn có chút việc, đi trước đây.” Hà Vĩ Hùng cười nói.
“Dạ thưa ông.” Hà Miên mỉm cười, ôn nhu nói.
“Thầy, tôi xin lỗi vì không tiếp được.”
“Đi thôi.”
Hà Vĩ Hùng lập tức rời đi.
“Anh Lâm, chúng ta đi dạo xung quanh học viện Phái Nam trước được không? Nghe nói hội nghị mở ra ba ngày trước, giảng viên của học viện Phái Nam sẽ giảng mấy bài khóa, chúng ta có thể đi nghe thử đó” Hà Miên cười nói, tươi cười như tắm mình trong gió xuân.
“Được.” Phan Lâm không phản đối.
Hà Miên lập tức giữ chặt tay Phan Lâm đi về phía trước.
Mày kiếm của Phan Lâm động đậy, muốn tránh thoát, nhưng cô nàng này túm tay rất chặt, không buông lỏng chút nào.
“Anh Lâm, anh phải nắm chặt tay em, không thì sẽ lạc đường, nơi này rất lớn nha.”
Hà Miên ôn nhu nói.
Phan Lâm thở dài, không nói gì.
Kỳ thật tâm tư của Hà Miên anh vẫn hiểu được? Nhưng thù của mẹ mà không báo, anh thực ra chẳng có tí hứng thú nào với cuộc thi này cả.
Hai người vào học viện Phái Nam.
Giờ phút này trong học viện là biển người tấp nập, náo nhiệt vô cùng.
Đây đều là sinh viên đến tham gia Hội nghị Y học, có người vừa mới tốt nghiệp học viện y học, cũng có không ít người đông y.
Cái gọi là Hội nghị Y học, chính là một cuộc thi, một lần thông báo báo danh, ai có thể vào được trước, cơm ăn áo mặc không nói, còn có thể có được thêm cả danh lợi.
Hà Miên mặc một bộ váy đen dài, hơn nữa tóc dài cùng vẻ mặt hoàn mỹ, rất nhanh đã hấp dẫn không ít ánh mắt, nhưng nhìn thấy cô ấy nắm tay Phan Lâm, rất nhiều người lại chua xót.
“Đồ ăn ngon rơi vào miệng chó rồi!” Có người thầm mắng.
Phan Lâm cau mày, lấy ra chiếc mũ lưỡi trai đã chuẩn bị sẵn đội lên đầu.
Lúc này, cổng lớn truyền đến tiếng xôn xao.
Rất nhiều người đều chạy tới cửa, đa số người đều lấy di động ra, chụp hình ngoài cửa điên cuồng, tiếng hô hào cũng là hết đợt này đến đợt khác.
“Nguyễn Nhật Huy ra”
“Trời ơi, thiên tài bác sĩ nổi danh của nước chúng ta?”
“Nghe nói tuổi tác anh ấy còn nhỏ, cũng đã có phòng khám của mình, càng là được rất nhiều danh y tán thành, tay nghề y thuật cực caol”
“Oa, anh ấy lớn lên đẹp trai quá! Giống như minh tinh trên tivi vậy.”
Không ít người hai bên nghị luận, có nhiều nữ sinh hoa si nhìn chằm chằm.
“Nguyễn Nhật Huy? Người kia là ai?”
Phan Lâm có chút kinh ngạc.
“Sinh viên minh tinh của Hội nghị Y học, trên cơ bản là người được thẩm định tiến vào Phái Nam, là thiên tài bác sĩ xếp hạng mười trong top mười người trẻ tuổi nhất trong nước.” Hà Miên mỉm cười giải thích nói.
“Thiên tài bác sĩ?” Phan Lâm ngạc nhiên.
Anh vậy mà chưa từng nghe qua giới y thuật trong nước còn làm chuyện này.