Chương : Đưa tôi đi tìm anh ta
Nhìn một chuỗi xe sang xếp thành hàng dài long trọng thế này, Lý Cẩm hoàn toàn ngớ người sửng sốt.
Mặt mũi tên nhóc tóc vàng đã tái nhợt không còn màu máu, người đàn ông mập mạp đứng phía sau lại càng há hốc miệng không nói nên lời.
“Anh rể, em… Em đi học bình thường là được rồi…’ Lý Tuyết Mai có chút sợ hãi, yếu ớt lên tiếng.
“Được rồi, Tuyết Mai thích thế nào thì làm như vậy!” Phan Lâm xoa mái đầu đáng yêu của Lý Tuyết Mai, mỉm cười nói với cô gái.
“Dạ.” Lý Tuyết Mai khẽ nghiêng đầu gật gù đầy vẻ ngọt ngào.
“Anh bạn này, cho hỏi anh là…’ Người đàn ông mập mạp cố ra vẻ bình tĩnh cất tiếng hỏi.
“Anh rể của Lý Tuyết Mai, Phan Lâm.”
“Phan Lâm?” Ông ta có hơi không hiểu, ngược lại tên nhóc tóc vàng lại hoảng hốt nói †o một câu: “Bố, là đồ vô dụng Phan Lâm của nhà họ Lý đó, là cái tên Phan Lâm đến ở rể nhà họ Lý, tất cả mọi người trong trường học của con đều biết hết, không cần sợ anh ta đâu! Anh ta là cái đồ ăn cơm chùa quen thói!
Là đồ bỏ đi!”
Câu này vừa vang lên thì những người qua đường có mặt lúc đó cũng ngơ ngác dừng chân, ngoái đầu qua bên này hóng chuyện.
Nhưng người đàn ông mập mạp lại hơi do dự.
Đồ ăn cơm chùa quen thói?
Nếu như hàng xe dài sang trọng này đều là của cậu ta… Vậy sao có thể gọi cậu ta là đồ ăn cơm chùa được? Cũng không nghe ai nói nhà họ Lý lắm tiền nhiều của bao giờ, chẳng lẽ người thanh niên này được đàn bà có tiền bao nuôi à?
Ông ta chần chừ chốc lát mới mở miệng: “Cậu này, đây là chuyện của mấy đứa con nít chưa lớn, thì thôi chúng ta cũng đừng nhúng tay vào làm gì, tôi tên là Phan Quang Nam, là Tổng giám đốc của công ty Dệt may Hà Nội, chúng ta có thể kết bạn với nhau được không?”
“Kết bạn với nhau?” Phan Lâm liếc mắt nhìn ông ta một lượt: “Nghe nói ông rất giàu có sao?”
“Cũng kha khá, vẫn có thể mở một cửa tiệm cho thuê xe.” Người đàn ông mập mạp ngoái đầu liếc hàng xe sang trọng kia rồi trả lời.
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, cái tên Phan Quang Nam này đang cho rằng tất cả xe mà Phan Lâm điều động đến đây đều là đồ đi thuê đi mượn được.
Phan Lâm không có ý nối lời với ông ta, mà chỉ lắng lặng cầm điện thoại di động ra bấm một dãy số.
“Cậu Phan Lâm.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói cung kính của Hàn Long.
“Điều tra giúp tôi về công ty Dệt may Hà Nội đi.” Phan Lâm thờ ơ chỉ đạo.
Câu này vừa thốt ra thì bỗng nhiên trái tim trong ngực người đàn ông mập mạp lại điên cuồng nhảy lên.
Lý Cẩm phía sau cũng không khỏi giật mình khe khẽ.
“Xin cậu Phan Lâm chờ chút nhé.”
Một lát sau, giọng nói của Hàn Long lại vang lên trong loa điện thoại di động: “Điều tra được rồi, dưới trướng công ty Dệt may Hà Nội có tổng cộng ba nhà máy sản xuất quần áo, quy mô bình thường nhưng lợi nhuận thu vào cũng coi như khách quan, tính nhẩm sơ sơ thì giá trị rơi vào khoảng tầm một nghìn tỷ thôi.”
“Có mua được không?”
“Thực ra thì chúng ta đã suy tính đến việc †hu mua công ty nhà này rồi.”
“Mất khoảng bao lâu?”
“Cậu Phan Lâm, cậu có vội lắm không?
Nếu cậu cần gấp thì ba phút là đủ để giải quyết xong vụ này.”
“Được, tôi cho ông ba phút, ngay bây giờ ông hãy thu mua công ty Dệt may Hà Nội cho tôi, nhưng tôi không hy vọng là tiền này sẽ rơi vào tay Phan Quang Nam.” Phan Lâm bình tĩnh ra lệnh.
“Không thành vấn đề!” Hàn Long gật đầu đồng ý.
Điện thoại ngắt kết nối.
Nhưng khi Phan Lâm vừa buông điện thoại di động xuống…
“Ha ha ha ha ha…”
Xung quanh vang lên tiếng cười giòn giã nghe hả hê vô cùng.
Người đàn ông mập mạp đã cười đến mức ngã trái ngã phải cả người: “Chỉ cần ba phút đã thu mua được công ty của tôi?
Hahaha, cậu cũng biết khoác lác ghê nhỉ?
Cậu cho rằng cậu là ai cơ chứ? là vị Chủ tịch Phan thần bí của Tập đoàn Dương Quang sao? Đừng nói đùa vậy chứ”
Tên nhóc tóc vàng cười khà khà đến mức suýt chút nữa quỳ rạp trên mặt đất: ‘Bố, đừng nói là người này bị đần rồi nha?”
Lý Cẩm thấy hơi xấu hổ, thì thào bên tai anh: “Phan Lâm, chúng ta về nhà đi thôi…”
“Không cần, chờ chút nữa.” Phan Lâm chỉ trả lời ngắn gọn.
“À ha, vậy càng hay, để tôi chống mắt lên xem cậu định thu mau công ty của tôi trong vòng ba phút bằng cách nào nhé!” Người đàn ông mập mạp cười híp cả mít, trong ánh mắt đã dần xuất hiện sự tức giận: “Nếu như cậu không giải quyết được, vậy cũng đừng trách tôi, Phan Quang Nam tôi không thích người khác đùa giỡn với mình đâu!”
“Tôi cũng không thích ai đùa cợt mình!”
Phan Lâm nói lại.
Nhưng câu này vừa dứt thì điện thoại di động của Phan Quang Nam đã bất ngờ đổ chuông.
Người đàn ông mập mạp sững sờ, lấy điện thoại di động ra.
Trong thoáng chốc đám khán giả vây xem drama đang hả hê giêu cợt cũng im lặng thấy rõ.
“Bố, điện thoại của ai thế ạ?” Tên nhóc tóc vàng hỏi bố mình.
Người đàn ông mập mạp không trả lời, mà cẩn thận nhấn vào biểu tượng nhận cuộc gọi…
“Tổng giám đốc ạ, công ty của chúng ta đã bị Tập đoàn Dương Quang thu mua rồi, người giữ trách nhiệm trong công ty đã thay đổi, chuyện vừa xảy ra ngay ba phút trước…”
Trong điện thoại là tiếng nói chuyện dồn dập của Thư ký.
“Cái gì cơ?” Đôi mắt ông ta trợn trừng như sắp nhảy ra ngoài: “Công ty… Công ty…
Bị thu mua rồi á?”
““
Xung quanh xôn xao hẳn lên.
Suýt chút nữa Lý Cẩm cũng không đứng vững trên chân mình.
Mà đúng lúc đó…
Một tiếng xoẹt hơi lố vang lên.
Một chiếc xe Bentley màu đen sang trọng đỗ ở ven đường, ngay sau đó có mấy người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe, một người cầm đầu đeo kính râm, bước mấy bước về phía Phan Quang Nam.
Phan Quang Nam bị dọa sợ đến mức liên tục giật lùi về phía sau mấy bước.
“Ông… Ông là ai?”
“Đến cả tôi cũng không nhận ra sao?
Nam béo j, cậu cũng dễ quên quá đấy.” Người kia tháo kính râm xuống rồi từ tốn trả lời.
“Chú… Chú Huỳnh Lam?” Da đầu Phan Quang Nam sắp nổ hết rồi, thế mà người này lại là Huỳnh Laml “Chú Huỳnh Lam, chú… Sao chú lại đến đây?” Phan Quang Nam khóc không ra nước mắt.
“Tôi tới đưa tiền cho cậu chứ còn gì nữa.”
Vẻ mặt Huỳnh Lam không chút thay đổi trả lời.
“Đưa tiền? Đưa tiền gì ạ?”
“Tất nhiên là tiền thu mua công ty của cậu đấy.”
Phan Quang Nam há hốc miệng không nói được gì.
Huỳnh Lam đưa tiền?
Ông ta dám nhận ư? Dám thì mất xác ở đây luôn thôi!
Nhưng nếu không nhận tiền, chẳng phải ông ta sẽ biến thành kẻ trắng tay không còn xu dính túi, mất hết của cải sao?
Sau khi tính tới tính lui, cuối cùng vẫn là mạng sống quan trọng nhất.
“Chú Huỳnh Lam, chuyện này… Tiền cũng không cần đưa cháu làm gì, chút tiền này coi như cháu biếu chú làm quà vậy.” Vẻ mặt Phan Quang Nam bí xị như bánh đa ngâm nước nói.
“Nghe lời đấy! Tôi thích loại người thông minh như cậu đấy Nam béo j!”
Huỳnh Lam vỗ đầu Phan Quang Nam rồi xoay người lại, gật đầu nhẹ một cái với Phan Lâm xong thì bước lên xe.
“Lái chiếc Mercedes Benz này luôn đi.”
Huỳnh Lam nhô đầu ra bảo một câu, nghênh ngang bỏ đi.
Trong nháy mắt, Phan Quang Nam trở thành kẻ không dính xu lẻ nào trên người.
Người xung quanh cũng choáng váng hoàn toàn.
Về phần Lý Cẩm đứng bên cạnh, đã nghẹn họng trân trối từ lâu rồi.
“Sau này bọn họ sẽ không dám quấy rối em nữa, trở về đi.”
Phan Lâm nghiêng người nói với Lý Tuyết Mai.
“Cảm ơn anh rể ạ.” Khuôn mặt Lý Tuyết Mai tràn đầy biểu cảm sùng bái, cô bé ngoan ngoãn cảm ơn.
“Sau này nếu có chuyện gì, bất cứ lúc nào em cũng có thể tìm anh rể.”
“Dạ vâng.”
Lý Tuyết Mai khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh như chứa muôn vàn vì sao trên trời.
“Khoan đã.” Lý Cẩm vội kêu một tiếng.”
“Còn chuyện gì nữa?” Phan Lâm ngoảnh lại.
Lý Cẩm ngập ngừng bặm môi dưới, cắn răng nói: ‘Phan Lâm… Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Những chiếc xe này… Là của anh thật sao? Vừa rồi Huỳnh Lam đến đây là sao vậy? Chẳng phải anh ở rể cho nhà họ Lý sao? Mọi người đều nói anh là đồ vô dụng gì đó mà? Vì sao… Vì sao anh lại có được tất cả những thứ này?”
Lý Cẩm cũng không nhịn được nữa.
Cô đã nhịn những lời này từ rất lâu rồi.
Từ lâu cô đã phát hiện ra Phan Lâm có gì đó không thích hợp.
Bây giờ… Cuối cùng cũng có thể hỏi thẳng rồi.
Phan Lâm đứng tại chỗ im lặng một hồi lâu, cười nhạt một tiếng vô cùng mỉa mai.
“Đến tận hôm nay, mà vẫn có người cảm thấy tôi là đồ vô dụng sao? Người nghĩ như thế, rốt cuộc là ngu ngốc cỡ nào đây?”
Chữ cuối cùng vừa rơi xuống, Phan Lâm đã bước đi về phía xa rồi.
Lý Cẩm đứng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác đờ ra.
“Chị ơi…” Lý Tuyết Mai khẽ gọi một tiếng.
“Có lẽ, ngay từ đầu mấy người bên mợ đã sai lầm rồi…” Lý Cẩm tự thì thào nói một mình.
Phan Lâm không có cảm tình gì với Lý Cẩm, sở dĩ anh ra tay đơn giản chỉ vì Lý Tuyết Mai thôi.
Về đến nhà, Phan Lâm ngồi lên ghế sô pha chuẩn bị đọc sách một lát.
Nhưng đúng lúc này, trong phòng Lý Ái Vân lại phát ra tiếng khóc nức nở rất nhỏ.
“Hử?
Vẻ mặt Phan Lâm thay đổi, bước nhanh tới trước phòng.
Nhưng cửa phòng đã bị khóa trái từ bên trong rồi.
“Ái Vân, em có ở trong đó không?”
“Có… Tôi đang ở trong phòng… Sao thế?”
Có tiếng trả lời của Lý Ái Vân vọng ra ngoài, hơi bối rối.
“Ái Vân, mở cửa.”
“Tôi… Tôi đang thay quần áo… Không tiện…
“Mở cửa!” Giọng điệu Phan Lâm toát ra vẻ nghiêm túc cực kỳ.
Lý Ái Vân chưa từng nghe giọng điệu mãnh liệt phát ra từ miệng Phan Lâm bao giờ.
Cô chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định từ từ mở cửa ra.
Trong thoáng chốc cánh cửa mở ra, Phan Lâm cảm giác lá phổi mình như nghẹt cứng lại.
Lý Ái Vân mang một đầu tóc xù rối bời, trên mặt cô còn có dấu bàn tay, khóe miệng rỉ ra chút máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
“Ai làm?” Phan Lâm khàn giọng hỏi cô.
“Không… Không có gì, tôi… Tôi bị ngã…”
“Tôi không phải đồ ngu… Trả lời tôi đi!”
“Trả lời cho anh thì sao chứ? Thôi bỏ đi, chuyện cũng qua rồi. Nhà họ Hứa không phải nhà họ Lý, cho dù anh quen biết nhà họ Huỳnh và nhà họ Lê đi chăng nữa, thì đối đầu với bọn họ cũng tốn công vô ích thôi.” Lý Ái Vân cúi người che khuất phần trán, khàn khàn trả lời.
“Nhà họ Hứa, Hứa Bảo Phúc sao?” Ánh mắt Phan Lâm run lên, nghiễm nhiên anh đã biết tất cả.
“Em qua đây.”
Anh kéo tay Lý Ái Vân bước ra phòng khách, sau đó vắt một chiếc khăn lông ấm nóng, cầm một quả trứng gà luộc chín, vừa nhẹ nhàng xoa mặt cho Lý Ái vân vừa đắp khăn ấm lên cho cô.
Lý Ái Vân nhắm mắt nhận sự chăm sóc của anh.
“Chuyện này cứ giao cho tôi. Trong khoảng thời gian này em chỉ việc ngồi chơi trong nhà, đừng ra ngoài làm bất cứ chuyện gì, tránh lại xảy ra chuyện không may.” Phan Lâm nói.
“Anh đừng làm rắc rối mọi chuyện…” Lý Ái Vân cuống quít phản bác.
“Em yên tâm, tôi sẽ nhờ nhà họ Hứa và nhà họ Lê ra mặt, hòa giải chuyện này.” Phan Lâm mỉm cười nói.
Lý Ái Vân ngạc nhiên nhìn khuôn mặt Phan Lâm đến nỗi hơi mất hồn, sau đó cô lại nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ nói: “Nếu có thể hòa giải chuyện này thì không còn gì tốt hơn, không ngờ tôi cũng có ngày phải dựa vào anh”
“Bất cứ lúc nào, em đều có thể dựa vào vai tôi.”
Phan Lâm cười nói.
Lăn mặt xong, khuôn mặt Lý Ái Vân cũng giảm sưng rõ rệt, cô quay về phòng mệt nhọc chìm vào giấc ngủ.
Phan Lâm lại lấy điện thoại di động ra.
“Hứa Bảo Phúc đã trở lại tỉnh Tuyên Quang chưa?”
“Xế chiều hôm nay đã lái xe trở về rồi.”
“Nghĩ cách đưa người tới đây… Không, đưa tôi đi tìm Hứa Bảo Phúc!”
“Vâng!”