Chương : Tin anh đi
Mấy vị đại gia có mặt ở đây đều sững người, ai cũng mở to mắt nhìn nhau, không dám tin vào tai mình nữa.
Lý Ái Vân cũng ngây ngốc, cô lập tức dùng khuỷu tay huých vào Phan Lâm, lo lắng nói: “Anh bị ngốc à? Đừng có nói nữa!”
“Không sao đâu.” Phan Lâm cười đáp: “Anh tự có tính toán của riêng mình.”
Lý Ái Vân cũng bị anh chọc tức đến đau đầu.
Lúc này Lâm Trọng Bình kia cũng bước tới, anh ta híp mắt nhìn chằm chằm Phan Lâm, cười: “Mạn phép hỏi cậu chủ Phan Lâm này, nhà anh làm gì vậy? Xuất thân thế nào, cả tỉnh Quảng Liễu này vẫn còn chưa có ai dám không xem trọng thiếu gia họ Lâm tôi đâu, anh chính là người đầu tiên đấy!”
Giá trị của Lâm Trọng Bình ít nhất cũng trên nghìn tỷ, tiền mặt cũng có tới mấy trăm tỷ, ở đất Quảng Liễu này anh ta chính là một đại gia có tiếng tăm.
“Anh ta á? Xí! Chỉ là nhân viên vệ sinh ở trạm y tế thôi!”
“Nhân viên vệ sinh? Không phải chứ? Nhân viên vệ sinh mà lại dám coi thường người có thân phận lên tới mấy trăm nghìn tỷ sao? Thứ anh quét là kim cương hay gì?” Lục Minh cười nói.
“Ha ha ha ha.” Những người ở xung quanh cũng bật cười.
“Được rồi được rồi, mọi người đừng cười nữa, nói không chừng cậu Lâm đang giấu giếm thân phận đấy, người quét dọn chỉ là sở thích của anh ấy thôi thì sao.” Triệu Khải nghiêm túc nói.
Lời này vừa nói ra, tiếng cười của mọi người lại càng lớn hơn.
“Hay là như vậy đi, nếu cậu Lâm của chúng ta đã có tiền như vậy, thậm chí là còn xem thường cả cậu Bình vậy thì chúng ta cá cược đi?” Hứa Quân Long đột nhiên nói.
Nghe vậy, mọi người đều sững sờ.
Triệu Khải không kiềm chế được mà ngây ngốc, nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã hiểu được ý của Hứa Quân Long. Ánh mắt anh ta lộ ra vẻ kỳ quái, anh ta liên tục gật đầu, cười nói: “Ý hay lắm, mọi người đều đến đây cả rồi, chỉ bằng hôm nay chúng ta chơi đấu ngựa đi!”
“Chơi thế nào?”
“Đương nhiên là vẫn theo quy tắc cũ rồi! Vừa hay hôm qua tôi mua được một con ngựa quý thuần chủng, hôm nay có thể thử đấu chút.”
“Được! Lâm Trọng Bình cũng lập tức đồng ý, híp mắt nhìn về phía Phan Lâm: “Thế nào? Cậu Phan Lâm à, anh dám chơi không?”
“Có thể thử một chút.” Phan Lâm gật đầu.
“Được, vậy chúng ta chơi một ván nhỏ, bảy tỷ đi nhé.” Triệu Khải nói.
Nghe thấy lời này, hai chân Lý Ái Vân liền mềm nhũn, cô suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
“Ok con dê.” Khóe miệng Lâm Trọng Bình nhếch lên, cười híp mắt.
“Hình như ít quá thì phải?” Phan Lâm nhíu mày.
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
Lý Ái Vân sắp ngất tại chỗ rồi.
Bảy tỷ mà còn ít? Giả vờ có hơi quá rồi đấy nha! “Vậy cậu Phan Lâm nói chơi bao nhiêu thì mới lớn?” Triệu Khải nhíu mày hỏi.
“Bảy mươi tỷ.” Phan Lâm nói.
Lần này không chỉ Lý Ái Vân mà không ít người cũng đều nhữn chân hết.
Ngay cả Triệu Khải cũng nổi cả da gà.
“Cậu Phan Lâm đây phung phí quá… Thế nhưng chúng tôi rất nghi ngờ không biết anh có đủ bảy mươi tỷ hay không!” Lục Minh híp mắt hỏi.
“Bảy mươi tỷ? Tôi thấy trên người anh ta ngay cả hai nghìn còn không có ấy!” Thái Tuyết khẽ hừm một cái.
“Sự thật là… Ngay cả hai nghìn tôi cũng không có.” Phan Lâm nói.
“Anh đang đùa chúng tôi đấy à?” Hứa Tuân hơi tức giận hỏi.
“Tôi chỉ nói là trên người thôi mà, bảy mươi tỷ ấy, lần này tôi tới đây hơi vội vậy nên chưa chuẩn bị tiền, nhưng các anh cứ yên tâm đi, nếu như tôi thật sự thua mất bảy mươi tỷ, tôi sẽ đếm trả cho các anh đầy đủ.”
Phan Lâm nói.
“Được!”
Triệu Khải cười ha ha, vỗ vai Phan Lâm, cười: “Nói như vậy thì để cậu Phan Lâm đây ký cam kết trước nhé! Vừa hay một người bạn luật sư của tôi cũng ở trong trang viên này, tôi kêu cậu ấy lập tức đi soạn một bản thỏa thuận hợp pháp! Thế nào?”
“Được!” Phan Lâm lại gật đầu.
“Không được!”
Lý Ái Vân gần như là xông qua, cô vội vàng hét lên.
Bảy mươi tỷ đấy! Không thể ký thỏa thuận đó được! Nếu như Phan Lâm thật sự thua rồi, vậy cô sẽ khuynh gia bại sản mất, tới lúc đó có bán cô đi sợ rằng cũng không đủ để trả nợ.
Sao cô có thể để Phan Lâm tiếp tục phạm sai lầm ngu ngốc như thế được? “Không được, không thể cá cược được, chúng tôi không chơi nữa! Phan Lâm, đi, chúng ta đi!” Lý Ái Vấn hét lớn lên.
Cô đã hoàn toàn hoảng loạn rồi.
Nhưng Phan Lâm lại kéo bàn tay nhỏ của cô, mỉm cười nói: “Không sao đâu vợ à, tin anh đi.”
Lý Ái Vân nghe vậy thì ngây người, cô nhìn nụ cười tự tin của Phan Lâm, không biết tại sao cô lại có một loại cảm giác hoang mang.
Dường như người trước mặt này… không còn là Phan Lâm mà cô quen biết nữa.
Phan Lâm gầy yếu, trầm mặc, không để tâm chuyện gì, không quan tâm đến ai, thậm chí khi bị đánh còn không quát măng lại một câu ấy…
Nhưng đây là bảy mươi tỷ đấy! Nhà cô ngay cả bảy trăm triệu còn không cói Cô thật sự không chấp nhận nổi chuyện này! Mặc dù cô đã kêu gọi được số tiền tài trợ là mấy tỷ, nhưng số tiền đó dùng cho việc công ty, cô tuyệt đối không thể vụ lợi cá nhân được…
“Không được, thật sự không được, Phan Lâm, không thể như thế được đâu, chúng ta vốn dĩ không có nhiều tiền như thế” Lý Ái Vân căn răng nói.
“Em không tin anh sao?” Phan Lâm nghiêm túc nhìn cô.
Lý Ái Vân không biết nói gì.
“Đi thôi.” Triệu Khải đi về phía trường đua ngựa.
Mọi người cũng vội vàng đẩy Lý Ái Vân và Phan Lâm đi về phía trường đua, không cho hai người thêm cơ hội suy nghĩ nào nữa.
Đây rõ ràng là muốn nhanh chóng cho vịt lên thớt mà.
Thôi rồi! Bỏ đi mà làm người thật rồi! Nếu anh đã tự tin đến như vậy thì cô cứ tin anh một lần đi.
Lý Ái Vân nhắm hai mắt lại, cô đã hoàn toàn buông bỏ hết tất cả.
“Làm tốt lắm!”
Đi vào trường đua ngựa, Triệu Khải đi tới bên cạnh Hứa Tuân, thấp giọng cười nói.
“Tiếp theo phải xem bản thân cậu chủ Hùng rồi.” Hứa Tuân mỉm cười.
“Phan Lâm dám cá cược ngựa với tôi trong chính trường đua của tôi sao? Vậy anh ta thua chắc rồi, những con ngựa này đều là tôi đã lựa chọn kỹ lưỡng, tôi cũng là người am hiểu nó nhất, đợi lát nữa anh ta nợ tôi bảy mươi tỷ rồi, cả nhà bọn họ đều bị tôi chi phối hết, tới lúc đó Lý Ái Vân còn có thể không nghe lời tôi nữa hay sao?” Triệu Khải cười híp mắt nói, anh ta liếm môi, cả người đã bắt đầu phấn chấn hẳn lên.
Anh ta đang hy vọng, hy vọng sẽ có một ngày Lý Ái Vân nằm ở trên giường, tùy ý cho anh ta ngắm nhìn.
Anh ta tin rằng ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu.
Luật sư cầm hợp đồng đến, đặt trước mặt Phan Lâm.
Phan Lâm nhìn hợp đồng một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì thì liền ký vào.
Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên anh nghĩ tới điều gì đó, anh liền lên tiếng thăm dò Triệu Khải.
“Có mấy người chơi?”
“Họ đều chơi hết.” Triệu Khải cười nói.
“Vậy tiền của bọn họ thì sao?” Phan Lâm quan sát đám đại gia ở hiện trường một vòng, mở miệng hỏi.
Lời này vừa nói ra, ai cũng nhìu mày lại.
“Sao nào? Gòn lo rằng ông đây không trả nổi tiền cho anh hay sao?” Lâm Trọng Bình cười khẩy một tiếng, anh ta đặt một tấm thẻ đen xuống trước mặt Phan Lâm, cười: “Trong thẻ này có ba nghìn tỷ, đủ chưa hả?”
“Mấy người thì sao?”
“Hay đấy! Đấy! Thẻ đây!”
“Trong thẻ của tôi có tầm mấy trăm tỷ, nhưng chiếc xe Lamborghini đang đỗ ở ngoài kia thì đủ rồi chứ?”
“Tôi gọi điện cho quản gia nhà tôi một cuộc, ông ta lập tức mang bốn triệu đô la mỹ tới đây”
Đám đại gia lần lượt lên tiếng.
“Tốt lắm!”
Phan Lâm gật đầu, anh không nghĩ gì nhiều mà viết tên mình xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Ái Vân mới hoàn hồn trở lại, nhưng cô đã gần như ngất xỉu tới nơi rồi.
“Có thể bắt đầu được chưa?” Lâm Trọng Bình lạnh lùng nói.
“Đương nhiên rồi.”
“Bắt đầu.
Triệu Khải phất tay một cái, mấy con ngựa đẹp tuyệt vời lập tức đi ra khỏi chuồng ngựa.
Phan Lâm híp mắt, anh lập tức nhìn chằm chằm vào con ngựa ở chính giữa.
Con ngựa đó có màu đen, tứ chỉ rất khỏe mạnh, nhìn bề ngoài rất đẹp, người không hiểu cách chơi cũng chắc chắn sẽ mua con này, trên thực tế thì sức của con ngựa này cũng không tệ, nhưng con ngựa mạnh thật sự lại là con ngựa chân ngắn hơn ở bên trái của con màu đen kia.
Con ngựa này không được cao lớn cho lắm, nhưng móng của nó lại rất cong, bắp thịt cũng rất săn chắc. Lát nữa mà bắt đầu chạy thì con ngựa này không chạy thứ nhất thì cũng đứng thứ hai, người biết cách chơi sẽ mua con ngựa này.
Còn về những con khác thì sức lực cũng không kém là bao, cũng có những con trông chẳng khác nào sợi bún thiu, ví dụ như con đứng ở ngoài cùng bên phải kia.
Con ngựa thuần chủng đó chắc chỉ cho vào cho đủ số lượng thôi.
Chưa vội nói đến con ngựa đó gầy như nào, xương cốt cũng rất nhỏ, vừa nhìn đã biết không được chăm sóc tốt. Con ngựa này chắc chắn sẽ chạy về bét, trên thực tế thì thành tích chiến đấu của nó cũng là đội sổ.
“Bảy mươi tỷ, cược con số ba!” Lâm Trọng Bình lên tiếng cược trước.
“Tôi cược con số hail Con số hai có vóc dáng cao to, tứ chí phát triển, chạy chắc chắn sẽ rất nhanh!”
“Tôi cũng cược con số hai!”
“Tôi cược con số bai”
Mọi người lần lượt nói ra con mình cược.
Thế nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là Triệu Khải lại cược con số bốn.
Phan Lâm nhìn về phía con số bốn, đó là một con ngựa màu nâu, nhìn bề ngoài thì nó có vẻ chẳng có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kĩ thì Phan Lâm đã phát hiện ra điểm bất thường.
“Ngựa Đại Uyên?” Phan Lâm ngây người.
Tên Triệu Khải này lại có thể giấu cho mình một con ngựa Đại Uyên ở nơi này! Hơn nữa anh ta còn cố ý chỉnh sửa vẻ ngoài của con ngựa, khiến người ta không nhìn ra được đặc điểm của nó! Nếu như không phải ngựa chơi ngựa chuyên nghiệp thì sợ rằng thật sự không nhìn ra được đây là con ngựa quý đến mức nào…
Thú vị đấy! Phan Lâm nhếch môi, anh vỗ bàn một cái, lạnh nhạt nói: “Tôi cược con số năm!”
Lời này vừa vang lên, tất cả mọi người đều trố tròn mắt.
Cược con số năm? Đó không phải là con được cho vào cho có hay sao? Lý Ái Vân ngây ngốc, cô không đứng vững nổi nữa, cô lập tức hôn mê ngay tại trận.
“Ái Vân! Ái Vân!”