Chương : Cho mọi người chứng kiến
Tất cả mọi người ở đây đều khẽ giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn vê nơi âm thanh phát ra thì nhận ra người vừa nói chính là con trai trưởng của ông cụ Hứa, Hứa Kiệt.
Trong gia tộc họ Hứa lời nói của Hứa Kiệt rất có trọng lượng, đây không chỉ vì ông ta là con trưởng mà còn vì đại đa số tài sản gia đình đều do ông ta quản lý cùng với mạng lưới quan hệ rộng rãi, phức tạp của ông ta.
Nhưng mà ông ta vẫn luôn không thích cả nhà Hứa Ngọc Thanh, căm ghét cực kì.
Nghe nói là do chuyện của hai mươi năm trước, vốn là Hứa Ngọc Thanh được sắp xếp gả vào làm dâu trong một gia đình giàu có, một khi Hứa Ngọc Thanh được gả đi thì mối quan hệ làm ăn của nhà họ Hứa sẽ được mở rộng, con đường sự nghiệp của Hứa Kiệt cũng theo đó mà cũng “dễ đi” hơn, chỉ cần có mối quan hệ thông gia đó thì sự nghiệp của Hứa Kiệt sẽ còn đi xa hơn bây giờ nhiều.
Nhưng chỉ vì sự tùy hứng của Hứa Ngọc Thanh nên ông ta đã mất đi tất cả những thứ đó, cũng chính vì điều này mà Hứa Kiệt căm ghét cả nhà của Hứa Ngọc Thanh.
Lại thêm cả chuyện vợ và con trai ông ta đi tới Giang thành một chuyến thôi mà tới khi trở vê thương tích đầy mình. Những chuyện này, Hứa Kiệt đều đổ tại do nhà của Hứa Ngọc Thanh, ánh mắt nhìn vê bọn họ cũng càng ngày càng lạnh lễo.
“A? Hứa Kiệt, anh nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ trong tay anh cũng có bức vẽ Thượng Nguyệt?” Ông cụ Hứa nhíu mày hỏi.
“Vâng ạ.” Hứa Kiệt gật đầu rôi vung cánh tay lên.
Cửa ra vào lập tức xuất hiện hai bóng người.
Chính là Hứa Khang và mẹ anh ta, Lâm Ngọc, nhưng có điều là, lúc này, Hứa Khang đang phải ngồi trên xe lăn để người lạch cạch đẩy đi.
Tứ chi của Hứa Khang bị băng bó bằng thạch cao trắng bệch, dù tàn tạ là thế nhưng tay anh ta vẫn nắm một bức tranh được cuộn lại.
“Khang, cháu bị làm sao thế này?” Ông cụ Hứa nhìn thấy bộ dạng tàn tạ của Hứa Khang thì vội vàng đứng dậy, đi tới hỏi han ân cần.
“Ông à, con không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏe lại nhanh thôi. Hôm nay là lễ mừng thọ của ông, xin bỏ qua cho con vì không thể quỳ trước mặt ông theo đúng lễ nghi, còn đây là quà chúc thọ mà nhà con chuẩn bị kính ông, đây chính là bức vẽ Thượng Nguyệt của Trần Chi Khải. Chúc ông nội “An khang phú quý thái thái bình – Bách lão bá niên trường trường thọ”, phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”
Hứa Khang nhanh nhẹn mỉm cười nói nhưng trọng giọng nói vẫn có chút thêu thào, yếu ớt, nói như không ra hơi. Ông Hứa thấy vật cũng thấy xót thằng cháu trai.
“Cha, người không biết đó chứ, vì để có được bức vẽ này mà thằng Khang nó phải lặn lội một chuyến đi Giang Thành, nếu không phải vì bức tranh vẽ này thằng bé mới đi tới đó, cũng sẽ không bị tai nạn xe cộ ra đến nông nỗi này…” Lâm Ngọc ở đằng sau bắt đầu nức nở nói.
“Cụ Hứa có đứa cháu thật hiếu thảo!”
“Phải là có toàn con cháu hiếu thuận mới đúng.”
“Đúng vậy.”
“Thật cảm động mà.”
Khách khứa đứng quanh đó đều mang vẻ cảm động đến lau nước mắt.
Ông cụ Hứa cũng vô cùng cảm động.
“Cháu trai, con cần gì phải mất công vậy chứ?”
“Không sao mà ông, chỉ cần ông nội thích thì những cái này có là gì” Hứa Khang mỉm cười nói.
Ông cụ Hứa thở dài: “Cháu trai, con chịu khổ rồi…”
“Ông nội nhận lấy bức tranh này đi.”
“Được rồi, được rồi…”
Tay của ông cụ Hứa run run tiếp lấy bức tranh, trong mắt còn lấp lóe ánh nước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khách khứa xung quanh không khỏi võ tay, mọi người cùng theo đó mà lên tiếng chúc mừng.
Khung cảnh lúc này cực kỳ khiến người ta cảm động, cảm động tới rớt nước mắt.
Nhưng mà Phan Lâm lại không cảm động nổi.
Hứa Ngọc Thanh và Lý Ái Vân đừng đăng sau anh cũng vậy, mặt của hai người dần trở nên tái mét cả đi.
Ai mà ngờ được sự việc lại biến thành như vậy cơ chứ.
Đấn lúc này, bức tranh vẽ mà Hứa Khang mang đến là thật hay giả đã không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì trong mắt ông cụ Hứa bây giờ, bức tranh kia quý giá không phải bởi vì nó là thật hay giả mà là bởi vì sự hiếu thuận, tình cảm của Hứa Khang gửi gắm trong đó.
Trong phút chốc, Lý Giang lại trở thành người khó xử nhất lúc này.
Ông đứng im ở đó, tay vẫn còn cầm bức vẽ, ngây ngẩn nhìn một màn cảm động đang diễn ra trước mắt mà không biết phải làm gì.
Vẫn mang đến tặng ông cụ? Buồn cười, bức vẽ của ông có thể so với bức chứa đầy tình cảm của người ta không? Nếu hai bức tranh vẽ không giống hệt nhau còn dễ nói, nhưng bây giờ nó lại là y xì đúc thì phải mang tặng thế nào cơ chứ? Hứa Kiệt là ai kia chứ? Người như ông ta lại có thể mang tiếng tặng đồ giả cho cha mình sao? Người ta tặng chính là đồ thật, vì thế mà còn bị tai nạn xe cộ, ai nghe việc này cũng thấy nó chứa đầy thành ý, tình cảm của người tặng.
Mà giờ lại tặng thêm một bức tranh giống hệt thì khác nào tặng đồ lởm cơ chứ…
Làm thế chẳng khác nào bôi tro trát trấu lên mặt mình lẫn mặt ông cụ cả.
Hiện giờ Lý Giang đúng là họa vô đơn chí, tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm thế nào cho phải, tiến không được mà lui cũng không xong.
“Tất cả là do cậu, cậu nói cái gì mà tặng tranh chiếc cái gì chứ, bây giờ thì hay rồi. Tôi đã bảo rồi mà, tặng cho chút ngọc ngà trang sức gì đó là được rồi!” Hứa Ngọc Thanh trợn mắt nhìn Phan Lâm một cái, sau lại nhìn xung quanh một vòng rồi quay sang nói nhỏ: “Chồng à, mau quay về lấy mấy viên ngọc bích kia đi, nhanh.”
“Được”
Lý Giang vội vàng rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Ngọc lại lên tiếng.
“y, em rể đó à, em đi đâu vậy, hôm nay là lễ mừng thọ của cha, em lại không qua chúc thọ cha à?”
Vừa nghe thấy lời này của Lâm Ngọc, bước đi của Lý Giang không tài nào bước thêm nổi nữa.
“Em rể, hôm nay là mừng thọ của cha, là này vui của cả nhà, mỗi thành viên của gia đình đều tình cảm chân thành mà chúc thọ cha, tặng quà cáp gì cũng có quan trọng gì đâu, trọng là tấm lòng. Nếu cậu không có tiền thì tiện tay cầm vật gì đó đến để tặng cha cũng được, sao lại mua một bức tranh lởm đến biếu cha là có ý gì? Nếu việc này mà để người ngoài nghe được thì danh dự của cha, của nhà họ Hứa này sẽ ra sao? Cậu rốt cuộc là có ý gì đây hả?”
Lý Giang nghe xong thì mặt càng trở nên tái nhợt.
“Đáng xấu hổ” Hứa Tường khẽ hừ lạnh nói.
“Lý Giang, sao cậu lại làm vậy?” Hứa Côn trầm giọng nói.
“Ngọc Thanh tại sao lại gả cho cái thứ vô dụng như cậu chứ?” Hứa Hoa Ca lắc đầu, lạnh nhạt nói.
“Thật không còn gì để nói mad!”
“Đúng vậy”
Khách khứa xung quanh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ bàn luận, thậm chí cười nhạo, mỉa mai.
Lý Giang đứng như trời trồng ở đó, những ánh mắt của mọi người khiến ông ước mình có một cái lỗ để chui xuống cho đỡ mất mặt.
Còn hai người Hứa Ngọc Thanh và Lý Ái Vân đã giận đến tím mặt rồi.
“Thôi, thôi, đừng nói gì thêm nữa” Ông cụ Hứa cũng không nhìn nổi nữa mà phải mở miệng nói.
Mặc dù ông không ưa gì đứa con rể này, nhưng dù nói gì đi nữa thì con gái ông cũng đã gả cho người ta rồi, người ta cũng coi là người của nhà họ Hứa. Hôm nay lại có nhiều khách khứa như vậy nên ông cũng không muốn xảy ra chuyện để người ngoài nhìn vào lại cười chê.
“Cha…” Lý Giang nhìn ông cụ.
“Anh đi xuống trước đi.” Ông cụ Hứa lạnh nhạt nói.
“Vâng ạ..” Lý Giang thở dài, đang định cầm theo bức tranh lui về.
Không tặng được lễ mừng thọ lại còn bị mất mặt, sau chuyện này chỉ sợ trong lòng ông cụ Hứa cả nhà ông càng trở nên không được chào đón ở nhà họ Hứa rồi! Đúng là khéo quá hóa vụng…
Nhưng ngay khi Lý Giang muốn lùi về thì một giọng nói lại vang lên.
“Chan, sao cha lại quay về đây làm gì? Bức họa vẫn chưa tặng cho ông ngoại mà?”
Mọi người nghe được lời này đều cảm thấy kinh ngạc.
Nhìn về phía phát ra thanh âm thì nhận ra người nói là Phan Lâm.
“Phan Lâm?”
“Tên ngu đần này, sao lại còn dám nói ra những lời này chứ?”
“Biết rõ đây là đồ lởm còn muốn đem đi tặng? Thê này là muốn bôi tro lên mặt ông cụ Hứa sao?”
“A, cả cái nhà này thật là… Lý Giang đã là tên con rể không ra gì giờ lại có thêm tên Phan Lâm con rể càng không ra gì! Thật thương hại cho Hứa Ngọc Thanh và Lý Ái Vân mài”
Khách khứa như xem hài kịch, lại bắt đầu chỉ trỏ, cười cợt.
“Phan Lâm, cậu nói cái gì vậy? Còn sợ không đủ mất mặt sao?”
“Cậu cho rằng ông nội sẽ nhận cái đồ lởm của cậu trước mặt bao nhiêu khách khứa thế này sao?”
Thái Tuyết và Hứa Tuân đều lạnh lùng nói.
Thật ra, trong một số trường hợp hàng nhái còn có giá trị cất trữ hơn đồ thật nữa, nhưng lởm thì mãi mãi không phải hàng thật, trước mặt nhiều khách khứa như vậy thì bức vẽ kia có hoàn mỹ đến khó tin đi chăng nữa thì ông cụ Hứa cũng sẽ không nhận. Huống chi, bức vẽ Thượng Nguyệt của Trần Chỉ Khải rất khó để bắt chước chứ đừng nói là tinh xảo hơn bản gốc, mấy bức vẽ lại trên thị trường bây giờ hoàn toàn không có tư cách để so với bản gốc.
Nhưng.
Thái Tuyết vừa chắc như đỉnh đóng cột khẳng định xong thì lại thấy Phan Lâm lắc đầu, cười nói.
“Ai nói với mấy người bức vẽ này là đồ lởm?”
“Cái gì?”
“Không phải đồ lởm?”
Khách khứa lại được dịp ồ lên.
“Nực cười, cậu nói bức của cậu không phải đồ dỏm thì nó là bản gốc chắc? Nói thế thì khác gì bức của bác cả biếu ông là đồ dỏm?” Con trai Hứa Côn là Hứa Minh Thành cười nhạo nói.
Lời này nói ra khiến không ít người phải bật cười.
Hứa Kiệt là nhân vật lớn cỡ nào chứ? Ông ta chính là trụ cột của nhà họ Hứa ở thời điểm này, lại là nhân vật có máu mặt ở Quảng Liễu này, còn Lý Giang thì sao chứ? Một tên nhân viên công vụ tầm thường ở Giang Thành, điển hình của kẻ ăn rồi chờ chết. Giữa hai người này, không cần đoán cùng biết, bức vẽ của ai là thật, bức của ai là giả.
“Phan Lâm, đừng nói nữa.”
Lý Giang cũng luống cuống.
Ông cụ Lâm đã cho ông ta một cơ hội lùi bước để tránh quá mất mặt rồi, giờ Phan Lâm lại nhảy ra đoạn đường lui đó, cậu ta muốn hại chết ông sao? “Cha, cha hãy cứ mở bức tranh ra để mọi người xem xem tranh của ai mới là thực, tranh ai mới là giả.” Phan Lâm lại nói.
“Việc này…”
“Việc đã đến nước này rồi thì chẳng còn lựa chọn nào khác đâu!”
Lý Giang nghe vậy sắc mặt trở nên đỏ rồi lại trắng, sau cùng ông thở dài nói: “Được rồi.”
Dù sao bộ mặt này của ông đã mất hết rồi, lúc này nghe Phan Lâm, liều một lần đi.
Lý Giang chậm rãi cởi bỏ dây buộc trên cuộn tranh ra rồi từ từ mở tranh ra cho mọi người chứng kiến.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập chung lên đó, đến cả ông cụ Hứa cũng chăm chú nhìn xem.
Bức họa Thượng Nguyệt rất nhiều người cúng từng có dịp nhìn thấy, nhưng bức họa trước mắt này lại hàm súc, hấp dẫn vô cùng, nó mang theo một lại sức hút kì diệu khiến người xem không rời mắt được, không ai thốt lên được từ ngữ nào.
Một lát sau, ông cụ Hứa đột nhiên nhận ra điều gì đó rồi lại đột nhiên đứng dậy, đi tới cầm lấy bức Thượng Nguyệt này lên.
“Hừm?”
Mọi người ở đó đều vì những gì đang xảy ra mà trở nên vô cùng kinh ngạc.