Chương : Nhân vật lớn của Giang Thành Giang Thành!
Mọi người đều thật không ngờ tới.
Nhà họ Hứa ở Quảng Liễu, nằm cách Giang Thành một tỉnh, mặc dù nhà họ Hứa cùng có ý định khai thác thị trường ở Giang Thành nhưng ý đồ này của nhà họ vẫn chưa thể thực hiện được, điều này là bởi vì hộ không có quan hệ rộng rãi, không quen biết rộng, nếu nhảy vào cạnh tranh với những nhà ở Giang Thành rất khó, như vậy thì ai sẽ dám chạy đến Giang Thành đầu tư chứ?
Toàn bộ khách khứa đều đồng loạt quay lại nhìn về phía cửa bằng ánh mắt tò mò.
Lúc này, một người có gương mặt hồng hào đi từ phía cửa vào.
“Ông cụ Hứa, tôi đến thăm ông đây!
Người đâu, mang quà mừng thọ mà tôi chuẩn bị cho cụ Hứa vào đây để tặng lên cho cụ!” Người đàn ông vừa cười hào sảng vừa vung tay lên nói.
Người đứng đằng sau người đàn ông nghe vậy thì lập tức chỉ huy hai người đang đứng đó hành động, qua qua lại lại, một lúc sau thì đầy một rương quà mừng được mang vào để trong đại sảnh.
Có huyết tổ yến, có linh chỉ vương, có châu báu ngọc ngà, có cả tượng gỗ điêu khắc của nghệ nhân Hải Lâm ở thủ đô.
Nhìn những vật này đa chủng loại, mỗi món lại một phong cách, nhìn như rất tạp nhưng đừng nghĩ nó không có giá trị. Thực ra, mỗi kiện vật phẩm trong đó đều rất quý, có những món dù là có tiền cũng chưa chắc đã có thể sở hữu được. Thật không ngờ có thể chứng kiến tất cả chúng trong một cái rương trong lễ mừng thọ của ông cụ Hứa.
Người vừa tới rốt cục là ai vậy? Người nào mà lại hào phóng như vậy?
Khách khứa lại bắt đầu ghé tai nhau bàn luận.
Nhưng ở đây cũng có người nhận ra người vừa tới là ai.
“Đây là chủ tịch Bùi Cương của tập đoàn quốc tế Nam Tường ở Giang Thành!”
“Cái gì? Chủ tịch Bùi Cương? Sao ông ấy lại tới đây?”
“Tập đoàn quốc tế Nam Tường? Tôi nhớ đó là công ty mới được đưa vào thị trường hoạt động thôi mà…”
“Đúng vậy, nhưng như vậy cũng rất có danh tiếng ở trong nước rồi!”
“Nhân vật tầm cỡ như vậy thì có quan hệ gì với nhà họ Hứa chứ?”
Khách khứa ngạc nhiên vô cùng.
Hứa Kiệt, Hứa Hoa Ca và cả đám người nhà họ Hứa cũng đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ngay cả ông cụ Hứa cũng như vậy.
“Ông Tùng, tôi có chút quà mọn tặng ông, ông có hài lòng không?” Bùi Cương mỉm cười hỏi.
“Thích, đương nhiên là rất thích rồi! Ha ha ha, chủ tịch Cương thật khách khí quá”
Lúc này ông cụ Hứa mới kịp phản ứng lại, ông ta cười ha hả nhưng trên mặt không giấu được sự hoang mang: “Nhưng mà, không biết là chủ tịch Cương từ Giang Thành, đường xá xa xôi đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
“Ha ha, ông Tùng đừng lo lắng quá, tôi đến đây cũng không phải vì chuyện quan trọng gì, chỉ có một mục đích duy nhất là chúc thọ ông mà thôi! Ông là ông của Lý Ái Vân, bất kể thế nào thì tôi cũng nên nể mặt cô Vân đây chứ. Chỉ mong là sự xuất hiện của khách không mời mà tới như tôi không làm ông khó chịu.” Bùi Cương mỉm cười nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người không khỏi giật mình sửng sốt.
Người nhà họ Hứa cũng rất ngạc nhiên.
Vị nhân vật tiếng tăm, tai to mặt lớn ở Giang Thành lại vì “nể mặt” Lý Ái Vân mà tới đây?
Vậy thì mặt mũi của Lý Ái Vân cũng thật lớn.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao Lý Ái Vân lại có thể quen biết người như vậy chứ?”
Thái Tuyết kinh ngạc hỏi.
“Không biết, chẳng có nhẽ… Vị chủ tịch Bùi Cương này là người thích Lý Ái Vân?”
“Có khả năng là như vậy! Nếu không thì thật không hiểu nổi tại sao người như Bùi Cương sẽ lặn lội từ Giang Thành tới tận đây chỉ để chúc thọ chứ?”
“Thật thương hại cho tên Phan Lâm kia, bị cắm sừng công khai trước mặt mọi người, chẹp chẹp…”
Thái Tuyết, Hứa Minh Thành cùng Hứa Tuân ghé tai nói nhỏ với nhau, thi thoảng lại cười lạnh một cái.
“Hứa Côn! Mau tiếp đãi chủ tịch Cương cho tử tế, việc này không thể qua loa được!”
ông cụ Hứa cười ha hả nói.
“Vâng thưa cha.” Hứa Côn mỉm cười gật đầu nói.
Nhưng Bùi Cương lại khoát, mỉm cười nhã nhặn: “Ông cụ Hứa, không cần cầu kỳ vậy đâu, cứ để tôi cùng cô Vân ở cùng nhau là ổn rồi”
Nói xong, Bùi Cương đi về phía của Lý Ái Vân, cô vẫn còn đang rất bối rối rồi hai người bắt đầu gượng gạo nói chuyện.
Ông cụ Hứa thấy rất là bất ngờ nhưng cũng mặc cho mọi chuyện diễn ra như vậy.
Bà cụ Hứa còn chưa hiểu chuyện gì.
“Đây là ai vậy?”
“Con không biết ạ, mẹ, có nên đuổi mấy người nhà Lý Giang đi nữa không?” Lâm Ngọc cẩn thận dò hỏi bà cụ Hứa.
Bà cụ Hứa không nói gì.
Thật ra thì bà rất muốn đuổi mấy người này đi nhưng không thể, giờ xuất hiện vị khách như Bùi Cương thì thật… Lý Giang, Hứa Ngọc Thanh là người nhà họ Hứa, bà muốn đuổi lúc nào thì đuổi nhưng Bùi Cương bà không đuổi được, không nói đến thân phận của người này, chỉ việc Bùi Cương là khách thôi thì việc đuổi người ta đi cũng sẽ khiến danh dự của nhà họ Hứa bị hủy hoại toàn bộ. Bà cũng không hề muốn trở thành tội nhân của nhà họ Hứa.
Nhưng khi mà bà cụ Hứa vẫn đang do dự, không biết nên xử lý Lý Giang cùng Hứa Ngọc Thanh thế nào thì người giúp việc chạy từ bên ngoài vào.
“Ông chủ, ông chủ, lại có khách tới!”
“Khách đến từ nơi nào?”
“Giang Thành ạ “Lại Giang Thành?”
Khách khứa lại bắt đầu nín thở chờ xem người tới sẽ là ai đây.
Ông cụ Hứa cảm thấy mọi chuyện cứ có gì đó sai sai.
Nhưng ông còn chưa kịp phản ứng thì một đoàn xe toàn là xe hạng sang đã dừng lại ở cửa lớn, sau đó là một đám người nối bước nhau mà tiến vào, vô cùng tự nhiên, đi thẳng vào đại sảnh.
Những người này xuất hiện để đám khách khứa thực sự nổ tung luôn.
“Ông chủ Tường của tập đoàn Trường Hoa sao?”
“Kia là giám đốc Hòa của tập đoàn Đông Nguyệt?”
“Trời ơi, kia là giám đốc Phương của công ty dược Thanh Hải.”
“Tất cả những người này đều là những nhân vật máu mặt của Giang Thành, là toàn bộ nhân vật máu mặt của Giang Thành “Những người này chẳng lẽ là bị nhà họ Hứa bắt thóp sao?”
Khách khứa đều không tin nổi vào mắt mình, nghẹn ngào hô tên từng nhân vật lớn.
Sự xuất hiện của những người này khiến cả đại sảnh ồn ào, náo nhiệt vô cùng.
Người nhà họ Hứa ai cũng vậy, mắt như chuông đồng.
“Ông Tùng, chúc ông phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn! Ha ha, tôi không mời mà đến, thật sự có chút bất ngờ, xin ông không phiền chứ ạ!”
Một trong số những người ở đây, đứng ra đại diện tặng lễ vật mừng thọ cho ông cụ. Cả Hứa Kiệt, Hứa Hoa Ca nhìn thấy những người này đều là những người nòng cốt của tỉnh Quảng Liễu, không kiềm chế được mà biến sắc.
Văn Đồng Quang là chủ tịch của công ty dược Đồng Quang, vị này không chỉ là nhân vật làm mưa làm gió ở Giang Thành, mà còn là nhân vật quan trọng ở trong nước, thậm chí cả Hứa Kiệt cũng cần phải kết thân tạo mối quan hệ, vậy mà ngày hôm nay vị này cũng đến đây để mừng thọ cho ông cụ Hứa?
Nhà họ Hứa có vẻ như chưa từng gặp qua những nhân vật này?
Đây là nể mặt ai chứ hả?
“Các vị có thể đến đây là giữ thể diện cho lão già này lắm rồi, lão già này sao có thể trách ai được chứ? Nào đến đây, mau ngồi xuống, ngồi xuống!” Ông cụ Hứa phá lên cười, mặc dù không có ngồi xuống nhưng vẫn rất bình tĩnh, vội vàng hô lên: “Kiệt! Mau, mau lại đây tiếp đãi các vị chủ tịch, lấy rượu quý của cha ra chiêu đãi, rõ chưa?”
“Vâng ạI”
Hai người hơi khoa trương, khuấy động không khí.
Ông cụ gọi bọn họ đến, chính là muốn bọn họ làm quen với những ông chủ lớn này, nếu có thể cùng những người này tạo mối quan hệ thì con đường đi sau này của bọn họ sẽ tốt biết bao nhiêu.
Thế nhưng lúc hai người bước qua, Văn Đồng Quang cười cười nói: “Ông Tùng, hai vị này không cần phải phiên phức như vậy, chúng tôi cùng ông Lý Cường đây ngồi xuống nói chuyện là được rồi!”
“Cái gì?”
Hai người hóa đá ngay tại chỗ. Bà cụ Hứa cũng đứng hình. Thậm chí cả hội trường cũng trở nên yên lặng.
“Chào cô Vân! Cô vẫn khỏe chứ!”
Nhìn thấy vài người trưởng bối cúi đầu chào Lý Ái Vân, sau đó lại vây quanh Lý Giang và Hứa Ngọc Thanh nói chuyện, một đám người mang vẻ mặt tươi cười, nói chuyện rất nhiệt tình.
Chứng kiến cái cảnh rợn cả da gà, đầu óc của tất cả mọi người đều vang lên tiếng âm ầm, hoàn toàn trống rỗng.
“Chuyện này…”
Đến cả da đầu của Thái Tuyết cũng nổi lên từng mảng.
Đám người Hứa Tuân cũng không dám tin.
Ngay lúc này, cả nhà Lý Giang giống như trở thành tâm điểm của chú ý trong buổi mừng thọ này.
Bà cụ Hứa còn muốn đuổi bọn họ đi, chuyện này không thể làm được nữa rồi, trừ phi nhà họ Hứa sẵn sàng đắc tội với nhiều ông lớn đến như vậy.
“Ông chủ ơi! Có người đến nữa rồi! Lại là khách quý nữa ạ!”
Lúc này, ngoài cổng lại vang lên tiếng hô.
Ông cụ Hứa nheo mắt lại, vội vàng hỏi: “Lại là người đến từ Giang Thành sao?”
“Vâng ạ, hơn nữa tôi cũng biết người này!” Người đứng ở cổng hô lên.
“Là ai vậy?”
“Hàn Long, Giang Thành!”
Người ở ngoài cổng hô lên bốn chữ.
Bốn chữ này nghe như sét đánh ngang tai, cả hội trường gần như muốn nổ tung.
Hàn Long!
Dương Hoa ở Giang Thành!
Ai cũng đều biết điều này có ý nghĩa gì!
Rất nhiều khách mời đang đứng ở đây, đều nháo nhác nhìn về phía cổng chính.
Người nhà họ Hứa cũng ngây người.
Chỉ sợ là đến cả kẻ ngốc cũng biết, Hàn Long tám chín phần mười đến đây là vì người nhà Lý Ái Vân, Lý Giang.
“Ha ha ha ha, tốt! Tốt! Lý Giang! Hứa Ngọc Thanh! Các con qua đây, mau theo ta ra nghênh đón giám đốc Long.”
Ông Hoa cười lớn, lập tức xoay người đi ra cổng.
Lần này từ ông cụ cho đến Hứa Kiệt và Hứa Hoa Ca cũng không dám hét lên…
Sắc mặt hai người cực kỳ khó coi.
Lý Giang và Hứa Ngọc Thanh thì vân còn đang ở trong tình trạng bị bao vây.
Mọi người vây quanh lại, Hàn Long bước vào đại sảnh.
Ông cụ gần như nắm chặt lấy tay Hàn Long.
Tuy rằng Hàn Long ở Giang Thành cũng không thể so với bốn dòng tộc lớn ở đó, nếu ở Quảng Liễu thì nhà họ Hứa cũng thèm liếc mắt để ý đến, nhưng đó là trước kia.
Bây giờ Hàn Long đã khác xưa rồi!
Anh ta người phát ngôn của tập đoàn Dương Hoa! Nhưng lại người có ảnh hưởng đối với tập đoàn đang lên này.
Nhất là gần đây, tập đoàn Dương Hoa có rất nhiều tin tức chấn động.
Bọn họ đã đạt được đột phá cuối cùng đối với loại thuốc mới trị dứt điểm bệnh viêm xoang, nền tảng nghiên cứu chế tạo loại thuốc mới rất tốt đẹp, năm nay có hy vọng sẽ được đưa ra thị trường.
Ông cụ Hứa cũng hiểu, ông biết việc này có ý nghĩa như thế nào.
Có thể bây giờ người nhà họ Hứa không quan tâm đến tập đoàn Dương Hoa, nhưng không đến hai năm… À không! Một năm!
Người nhà họ Hứa sợ rằng không kịp xách dép cho tập đoàn Dương Hoa.
Đây chính là phúc lớn!
Thật sự là phúc lớn!
Đừng nói đến ông cụ Hứa, bất cứ vị khách nào đang ở đây lại không muốn đến †ạo quan hệ?
Cũng khó trách ông cụ Hứa không thể ngồi yên được.
Thế nhưng, Hàn Long bước vào còn chưa chào hỏi với ông mấy câu, đôi mắt đã sáng lên, vội vàng chạy đến, cung kính cúi đầu khom người với Lý Ái Vân.
“Cô Vân, đánh liều đến làm phiền nhà họ Hứa rồi, xin cô đừng trách!”
Hành động này, khiến cho trái tim của mọi người xung quanh như muốn ngừng đập.
Lý Ái Vân!
Lại là Lý Ái Vân!
Rốt cuộc cô Lý Ái Vân này… đã làm nên chuyện gì?