Chương
“Bây giờ Trần gia dựa vào tài trợ ngồi hàng thứ nhất, đã rất khó lường! Cái này chỉ sợ chừng hai năm nữa, sợ là ở trong thẻ của Trần thiếu sẽ có . tỷ, không cần tài trợ buổi đấu giá cũng có thể ngồi tại hàng thứ nhất!”
“A a a a….”
Trần Lễ Thạch hai tay đặt sau lưng, cười ngạo nghễ.
“Các vị chớ có quá nâng tôi lên tận trên trời tuy Trần gia chúng tôi có gia nghiệp lớn, nhưng còn không có khoa trương như vậy, tất cả đều là nhờ ngày thường có các vị giúp đỡ! Sau này Trần gia chúng tôi còn cần nhiều hơn sự hợp tác của các vị lão tổng mới được!”
Mọi người vội vàng bày tỏ lòng trung thành.
“Trần thiếu ngài quá khách khí, sau này ngài có cần chúng tôi làm gì cứ việc mở miệng! Cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, chúng tôi cũng không chối từ!”
Trần Lễ Thạch vung tay lên.
“Câu nói này nói rất hay nha, vậy thì sau này mọi người cùng nhau phát tài!”
“Cảm ơn Trần thiếu!”
“Được rồi! Không nói nhiều nói nữa, bản thiếu phải ngồi xuống cái đã, buổi đấu giá lập tức sẽ bắt đầu, các vị cũng ngồi xuống đi!”
“Vâng vâng vâng!”
Mọi người vội vàng ngồi xuống, còn Trần Lễ Thạch thì lại lườm Mục Y Nhân trong ánh mắt của anh ta lộ rõ vẻ đắc ý!
Phảng phất giống như muốn nói, Mục Y Nhân, cô đúng là một cô gái ngu ngốc, không chịu làm người của bản Thiếu gia, thật sự đúng là mắt chó của cô bị mù cả rồi!
Hiện tại, cô đã biết sự chênh lệch của hai người chúng ta rồi chứ?
Mất đi bản thiếu, chính là sự quyết định ngu xuẩn và sự hối hận nhất đời này của cô!
Mục Y Nhân tự nhiên là sẽ không hối hận về việc từ chối sự theo đổi của Trần Lễ Thạch.
Nếu cô là một cô gái yêu thích vật chất, thì cũng không tới phiên Trần Lễ Thạch theo đuổi cô!
Lấy dung mạo của Mục Y Nhân, những công tử nhà giàu muốn đuổi theo cô có nhiều lắm!
Đời này của cô nguyện chờ đợi một người, trái tim của cô chỉ giành cho một người, cho dù bạc đầu cũng không rời xa.
Ở hàng vị trí thứ nhất cũng không chỉ có một mình Trần Lễ Thạch ngồi, mà còn có thêm hai người nữa. Một người là một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn một người nữa là một cô gái xinh đẹp!
Cô gái kia có một khuôn mặt mỹ lệ, dáng người cũng có tròn có méo, nhìn có vẻ như là một ngôi sao nhỏ hạng ba.
Chỉ tiếc, tại ở trong mắt của Lăng Việt, cô gái ấy chỉ là một đống xương trắng mà thôi, hoàn toàn không có hứng thú gì.
Ngược lại là người thanh niên kia, cũng làm cho Lăng Việt có hai phần hào hứng.
Tên thanh niên này là một võ đạo tu luyện giả, tu vi còn là Võ giả tầng mười đỉnh phong!
Chỉ nhiêu đó cũng chỉ là để Lăng Việt có hai phần hào hứng mà thôi.
Thanh niên kia tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lăng Việt, cậu ta quay đầu nhìn lướt qua, bắt gặp được Lăng Việt đang nhìn thẳng về phía mình, cậu ta không khỏi hừ nhẹ một tiếng, mặc dù cậu ta có một tia nghi hoặc, nhưng vẫn quay đầu đi.