Chương
Mà danh tiếng là chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu!
Nhưng sau khi Trần gia trải qua chuyện lần này, chắc chắn tại Giang Châu, danh khí của bọn họ sẽ được tăng cao không ít!
Trần Lễ Thạch đứng lên, hướng về phía các ông chủ lớn, chắp tay gửi tới lời cảm ơn nói:
“Cảm ơn các vị nâng đỡ! Món đồ vật thứ nhất của buổi đấu giá từ thiện hôm nay, thì nhường cho Trần Lễ Thạch tôi đi! Cũng cho Trần gia chúng tôi vì sự nghiệp từ thiện Giang Châu đóng góp một chút sức lực!”
Những người không hiểu được chuyện đời khi nghe được những lời nói của Trần Lễ Thạch, thì ở mí mắt của bọn họ có chút ẩm ướt chợt muốn khóc!
Đây mới thật sự là gia đình giàu có!
Chí để ở quốc gia, lòng vì thiên hạ!
Càng là có vô số thiếu nữ, nhìn thấy Trần Lễ Thạch, ánh mắt có phần tỏa sáng.
Các nàng đều đang mơ mộng tưởng hắn chính là bạch mã hoàng tử của đời mình!
Nhưng, ngay tại lúc này, một giọng nói bình thản vang lên làm mọi người há mồm trợn mắt.
“ triệu!”
Lời vừa nói ra, toàn trường trong nháy mắt an tĩnh lại, nhất là khi Trần Lễ Thạch đang chắp tay gửi tới lời cảm ơn cũng đứng hình trong giây lát, hai tay của cậu ta đều giằng co ở trong không khí!
Mục Y Nhân sửng sốt một hồi lâu, vội vàng xoay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Việt đang cười nhạt.
“Anh điên rồi sao? tiêu nhiều tiền như vậy để mua vật kia?”
Khóe miệng của Lăng Việt giương nhẹ.
“Làm từ thiện thì làm càng nhiều càng tốt!”
Khóe miệng của Mục Y Nhân run rẩy một hồi.
“Tôi biết anh là người có tiền, nhưng cũng không thể tiêu xài phung phí như vậy chứ?”
“Không sao, tôi không thiếu tiền.”
Lời nói này của Lăng Việt tràn đầy sự tự tin về chuyện tiền bạc, triệt để làm cho Mục Y Nhân im lặng.
Nhưng chỉ có Tú Nhi, làm xấu cười một tiếng.
Tâm tư của cô kín đáo, tư duy và phán đoán của cô rất nhạy bén, làm sao lại không nhận ra được cơ chứ?
Chính là Lăng Việt khó chịu với Trần Lễ Thạch?
Tên Trần Lễ Thạch này dám có ý đồ với Mục Y Nhân, còn dám ngáng chân tập đoàn Y Nhân?
Đúng là muốn chết đây mà!
“Người kia là ai vậy?”
“Làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Thế mà còn có tiền hơn Trần thiếu cơ đấy?”
“Không biết nữa, trước kia đều chưa nghe nói qua hắn.”
…
Tay của Trần Lễ Thạch nãy giờ bị cứng đờ cũng dần dần buông lõng ra dưới tiếng nghị luận của mọi người.
Hai mắt của cậu ta có một chút lạnh lẽo, nhìn thẳng tới Lăng Việt.