Chương
Năm người đồng thời phun máu, thân hình va chạm với mặt đất tạo thành năm cái hố sâu.
“Thực lực thật đáng sợ, nhanh, rút lui!”
Dứt lời, năm người này không dám tiếp tục ở lại, dưới chân giẫm nhẹ một cái đồng thời hóa thành đạo tàn ảnh biến mất trong đêm tối.
Thời điểm bọn họ chạy trốn thì một tên ở bên trong năm người kia quay đầu nhìn lướt qua.
Tên đó thấy Lăng Việt vẫn đứng tại chỗ không khỏi mừng thầm thở dài một hơi.
Lăng Việt không có đuổi theo, xem ra tính mạng của mấy người bọn họ đã được an toàn!
Nhưng ngay tại lúc này, Lăng Việt lại hướng về phía tên đó lộ ra nụ mỉm cười.
“Hã?”
Vẽ mặt của tên đó nghi hoặc, đang ở trong tình trạng không hiểu được nụ cười ấy là như thế nào thì đã nhìn thấy Lăng Việt nâng tay phải lên, hắn nhẹ nhàng ở trong hư không trảm ra một trảm. Trong không khí lập tức hình thành năm đạo ngân sắc hình lưỡi đao lấy tốc độ như tia chớp đánh tới.
Năm đạo ngân sắc càng ngày càng lớn làm cho tên đó tê cả da đầu.
“Không!”
Một tiếng kinh hô lên, thân thể của bốn người đó lập tức tách rời.
Tên tiểu sư đệ nuốt nước miếng một cái, đao quang kia xẹt qua phá vỡ đũng quần va vào da thịt của tên đó!
Tên đó không tin đây là sự trùng hợp, quay đầu nhìn lướt qua thì nhìn thấy Lăng Việt hướng hắn ngoắc ngón tay.
Tiểu sư đệ hung hăng run rẩy một chút, giờ khắc này hắn không có vui mừng vì sống sót sau tai nạn mà là hối hận, vì cái gì người chết không phải là hắn.
Đối mặt với Lăng Việt, làm tên đó có một loại áp lực quả thực khiến người ta không thể thở nổi.
Run rẩy hai chân, tiểu sư đệ lại từ từ trở về bên người Lăng Việt.
Mỗi một bước tới gần Lăng Việt, nhịp tim của tên đó đều đập nhanh hơn!
Đối với tên đó mà nói, ngắn ngủi mấy cây số thật giống như là một con đường đầy chong gai.
Đi đến trước mặt Lăng Việt, tên đó phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Vãn… Vãn bối có mắt không tròng, không biết Thái Sơn, tiền bối… Ngài… Ngài tha cho tôi đi.”
Tiểu sư đệ cơ hồ là cắn răng, run rẩy nói xong câu đó.
Lăng Việt vỗ vỗ đầu của tên đó, giống như là đang sờ thú cưng.
“Đừng sợ, ta muốn giết ngươi thì đã sớm giết rồi.”
“Đúng đúng.”
Tiểu sư đệ liền vội vàng gật đầu, đối với lời nói của Lăng Việt không có chút nào hoài nghi.
Lăng Việt thu tay lại, sắc mặt lạnh nhạt nói:
“Trở về Thiết Quyền Môn truyền lời, nói là Lăng Việt ta bảo Thiết Quyền Môn môn chủ đến đây yết kiến.”
“Mặt khác, Hổ Môn cũng không cần tồn tại trên đời này nữa.”
“Đúng đúng.”