Chương
“Nói cho tôi biết phòng ở đâu, cái đồng hồ này, chính là của các ngươi!”
Hai nữ tiếp tân không khỏi hé miệng cười một tiếng.
“Vị tiên sinh này, ngài thật biết nói đùa.”
“Đúng đấy, một cái đồng hồ có thể đáng bao nhiêu tiền? Nếu chúng tôi nói cho anh biết, nói không chừng sẽ bị sa thải! Anh cho chúng tôi bị ngu à?”
Tú Nhi không khỏi trợn trắng mắt.
“Không biết nhìn đồ vật, Chiếc đồng hồ này đồng hồ được đặt trước biệt chế tạo ở Thụy Sĩ, cái này ít nhất cũng giá trị triệu!”
“Cô nói cái gì?”
Hai nữ tiếp tân trong nháy mắt sững sờ, chợt vội vàng mở máy vi tính lên màn hình.
Hai giây về sau, hai người cùng nhau ngẩng đầu lên đồng thanh cùng nói:
“Tập đoàn Y Nhân đặt phòng .”
“Đi!”
Lăng Việt quay đầu rời đi, Tú Nhi vội vàng đuổi theo.
“Thiếu chủ, ngài cũng không cần gấp gáp như vậy !”
“Không biết, ta cảm giác tim đập có chút nhanh, có chút bất an.”
“Không thể nào? Giữa ban ngày, chị Y Nhân chỉ là đến nói chuyện ý làm ăn, có phải dự cảm củaThiếu chủ ngài sai rồi?”
“Lục đạo luân hồi không cách nào ảnh hưởng đến tôi. Nếu tôi có cảm giác bất an, tất nhiên là phải có chuyện!”
Lăng Việt cùng Tú Nhi đi vào lầu , vừa mới đi ra khỏi thang máy, liền đụng phải Trương Văn Hách.
“Thiếu chủ! Trùng hợp như vậy? Sao ngài cũng tới nơi này?”
Trương Văn Hách mừng rỡ đến mức trợn to mắt,.
Nhưng Lăng Việt vẫn không có để ý đến hắn, màtrực tiếp đi về phía cuối hành lang.
Cái này khiến Trương Văn Hách cực kì khó hiểu.
“Tú Nhi sư tỷ, tâm tình Thiếu chủ hình như không tốt lắm a!”
“Đừng nói nhảm,mau đi theo.”
“Được rồi!”
Trương Văn Hách ước gì có thể chạy trước người Lăng Việt, có loại cơ hội này, hắn chắc chắn sẽ không buông tha!
Lăng Việt đến phòng , đẩy cửa đi vào bên trong phòng sảnh, chính là chỗ mấy lão già kia đang dùng cơm.
Nhìn thây Lăng Việt mở cửa bước tới, mọi người không khỏi cau mày nói:
“Cậu là ai?”
Không đợi Lăng Việt nói chuyện, có người đứng dậy chạy tới.
“Lăng thiếu gia, cậu vào giúp tiểu thư nhà chúng tôi đi, bên trong có mấy ông chủ một mực rót rượu cho cô ấy, tiểu thư nhà tôi tửu lượng rất kém, uống tới sắp nôn ra rồi !”