Thần Y Phục Thù!

chương 186

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Lăng Việt một bên đốt vàng mã, một bên nói khẽ:

“Đợi xử lý xong bác cả, ta định dời mộ của cha mẹ đi nơi khác! Bọn họ bị Hoa gia hại chết, chết còn phải đem giấu ở cái nơi núi sâu này, anh thân là con của họ, lương tâm khó có thể mà bình an.”

Mục Y Nhân gật gật đầu. “Em ủng hộ anh!” Lăng Việt khẽ ừ một tiếng. “Đến lúc đó, anh muốn đem an táng cha mẹ em cùng một chỗ với cha mẹ anh. Bốn người bọn họ, lúc còn sống là bạn tốt, sau khi chết, cũng có thể cùng nhau bầu bạn.”

Mục Y Nhân trong lòng như được rót vào một dòng nước đầy ấm áp, cô lấy đôi tay nhỏ nhắn của mình, nâng tay của Lăng Việt lên đặt trước ngực.

“Lăng Việt, cám ơn anh đã suy nghĩ cho cha mẹ của em.”

“Nha đầu ngốc, không nói đến việc cha mẹ em là bởi vì nhà anh nên mới mất. Em gả cho anh thì bọn họ cũng là cha mẹ của anh có cái gì cám ơn với không cám ơn?”

“Lăng Việt!”

Mục Y Nhân vùi đầu vào trong ngực cầu Lăng Việt, không khí lúc này, đã tràn đầy vị ngọt ngào của tình yêu.

Hai người vẫn đứng ở phần mộ, đợi đến khi mặt trời lặn đã gần khuất núi mới dắt tay nhau quay về.

Gia gia đã sớm vì đôi vợ chồng trẻ này quét sạch sẽ một gian phòng, điều này làm cho khiến Mục Y Nhân hết sức thẹn thùng. Tuy cô đã cùng Lăng Việt hứa hẹn, sẽ sớm

thành vợ chồng, thế nhưng ở giữa hai người vẫn chưa từng có cái gì quá vượt quá giới hạn. Nhưng ông nội đã nhiệt tình như vậy, đã chuẩn bị cả một căn phòng vì hai người, nếu họ chia phòng ra để ngủ, nói không chừng ông lại tức giận hơn!

Nhưng nếu cùng nhau ngủ trên một chiếc giường. . .. Đêm nay. . .. Mục Y Nhân đã không dám nghĩ tiếp.

Nhưng Lăng Việt vẫn chưa từng nghĩ đến những việc abc như vậy, vẫn là một thân sĩ, ôm nàng vào trong ngực, không hề có bất kỳ hành động bậy bạ nào cả.

Cái này lại khiến Mục Y Nhân không khỏi có chút buồn bực.

Nàng có thể cảm thấy được lửa nóng của lăng Việt, thế nhưng Lăng Việt vì sao mà động cũng không động cô lấy một cái? Chẳng lẽ là mị lực của cô không đủ?

Nữ nhân, luôn luôn khó hiểu như vậy!

Xoắn xuýt xuống cả đêm nên ngày hôm sau, Mục Y Nhân dậy rất muộn!

Đến lúc cô thức dậy, Lăng Việt lúc này đã sớm rời khỏi giường, mặt trời cũng đã lên cao.

“Thôi xong rồi!”

Sắc mặt Mục Y Nhân tái nhợt cả đi, cô vội vội vàng vàng đứng lên, do quá hoảng hốt, đầu của cô đã va “nhẹ” một phát vào đầu giường, đau đến nỗi cô phải hít một hơi lạnh.

Vất vả lắm mới mặc đồ xong, vừa ra tới cửa liền đụng phải ông nội Lăng vừa từ trong phòng bếp đi tới.

ông nội Lăng cười lớn một tiếng.

“Y Nhân đã thức dậy rồi sao, nhanh ăn cơm đi, ông đã luộc cho cháu hai cái trứng gà mái, ăn vào rất có dinh dưỡng, con nhanh ăn đi.”

Mục Y Nhân đỏ mặt, nhẹ gật đầu, bước chậm chậm đến phòng bếp, ăn vội một chén cơm, ăn xong cô liền hừng hực khí thế, hung hăng đi tìm Lăng Việt.

Lăng Việt chẻ củi ở ngoài sân, nửa người trên cuồn cuộn cơ bắp, dưới ánh mặt trời, mồ hôi nhễ nhại càng làm tôn lên vẻ đẹp của dáng người ấy, đến nỗi làm cho Mục Y Nhân nhìn đến mức mê muội.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio