Chương
“En nhìn phía dưới một chút!” Mục Y Nhân thận trọng nhìn lướt qua phía dưới, không khỏi kinh hô một tiếng: “Trời ơi, thật đẹp!”
Dãy núi phía dưới vờn quanh dính liền, giống như một hàng dài uốn lượn quanh co. Phía trên dãy núi hiện đầy rừng cây, xem ra thật giống như một con rồng xanh!
Trong dãy núi vờn quanh đó còn có một ngọn núi càng to lớn, giống như thế hổ nằm, trông cực kỳ khí phách!
“Em nhìn phía dưới đi, Bạch Hổ tọa trấn, Thanh Long vờn quanh, hai mảnh đất phong thủy hội tụ một chỗ, tạo thành Thanh Long Bạch Hổ huyệt tuyệt hảo! Chôn cất bốn người họ ở chỗ này có thể rút đi oán khí, gia tăng khí vận của họ. Để kiếp sau họ có được vận mệnh tốt đẹp hơn!”
“Vậy thì tốt quá! Lăng Việt, chúng ta chôn cha mẹ ở chỗ này được không?”
Lăng Việt cười ấm áp một tiếng.
“Đừng có gấp, Thanh Long Bạch Hổ huyệt này còn chưa mở ra, là dạng mảnh đất phong ấn thiên nhiên! Không mở ra thì linh khí của nơi này không cách nào lưu chuyển phong thủy. An táng cha mẹ ở chỗ này ngược lại sẽ gia tăng sát khí, làm hại bọn họ!”
“Cái gì? Vậy làm sao mở ra?”
Lăng Việt ngạo nghễ ngước mắt nhìn bầu trời: “Tá Thiên Tinh lệch vị trí, lấy sức mạnh sao trời, phá vỡ đại địa chi thế!”
Dứt lời, trong nháy mắt hắn vung lên một tia sáng sắc nhọn, kéo dài tới chân trời!
Trong chớp mắt, mây đen dày đặc, tiếng sấm rền rĩ!
Thân ở giữa không trung, cách lôi đình hủy thiên diệt địa rất gần khiến thân thể Mục Y Nhân không nhịn được mà run rẩy.
Không ngờ Lăng Việt có thể tạo ra loại dị tượng thiên địa này trong nháy mắt!
Rốt cuộc hắn mạnh đến cỡ nào?
Cô tràn đầy hoảng sợ nhìn người đàn ông ôm lấy mình, giờ phút này, vẻ mặt Lăng Việt vẫn rất lạnh nhạt, không có chút hoảng sợ nào! Cứ như làm ra chuyện này không đáng để hắn kiêu ngạo, cũng không đáng để sợ hãi!
Trên trời tụ tập càng ngày càng nhiều mây đen!
Dị tượng thiên địa dữ dội dẫn tới mưa gió phun trào, cuồng phong gió lốc xé rách tất cả!
Đôi mắt Lăng Việt sáng như sao, lộ ra hai tia sắc lạnh, kéo dài tới chân trời, như có thể xuyên thấu tầng mây, đâm thẳng tới nốc trời, nhìn thấy trời sao dưới lớp mây đen.
Tiếng sấm rền rĩ, từng lôi đình điện quang lượn quanh đỉnh đầu Lăng Việt mà gầm thét, cứ như đang chất vấn Lăng Việt!
Lăng Việt khẽ hừ một tiếng: “Thứ mà Lăng Việt này muốn thì không ai cản được! Trời cũng không được!”
Dứt lời, hắn vươn tay nắm vào hư không một cái, dòng điện lên đến tỷ Volt cứ như bị một bàn tay vô hình bắt lại, ngưng tụ thành một thanh kiếm lôi đình khổng lồ dài đến mét, rộng m!
Thân kiếm đều là màu xanh thẳm, điện quang quấn quanh, như rồng bay phượng múa, tiếng nổ tung không dứt bên tai!
Thanh kiếm khổng lồ này vừa xuất hiện thì Thanh Long Bạch Hổ trên mặt đất cũng mơ hồ phát ra một tiếng rít gào!