Chương
Minh Thừa đi đến trước mặt gã ta, không nói một lời đá hắn ta bay ra ngoài, gã ta trực tiếp té xuống đất, đưa chiếc ghế cho Lăng Việt.
“Thiếu chủ, mời ngồi!”
Dược sư đứng lên, liền chỉ vào mũi của Minh Thừa mắng một tiếng.
“Này! Giữa ban ngày ban mặt sao các người lại đánh người, còn có vương pháp không?”
Minh Thừa cười lạnh một cái, vung tay lên tát bay gã ra ngoài.
“Các người chỉ là người thấp kém, cũng muốn đến đàm phán vương pháp sao? Bịp người à! Lão tử sẽ đánh các người.”
Các dược sư khác thấy một màn như vậy, liền nhao nhao tiến lên.
“Này! Tại sao ngươi lại tùy tiện đánh người?”
“Đúng vậy, các ngươi có biết ai là chủ tiệm thuốc của chúng tôi không?”
Lăng Tiêu nhàn nhạt lườm mấy người họ, nhóm một điếu thuốc lá.
“Tôi không biết muốn biết những thứ này, tôi chỉ muốn biết, ông chủ của các người đang ở nơi nào? Còn có bao lâu mới có thể đi ra đây?”
“Hừ, một thằng nhãi cuồng vọng, muốn tìm ông chủ của chúng tôi sao, sao ngươi không nhìn lại bản thân mình là ai?”
“Đúng vậy, ông chủ nhà chúng tôi, một đời là danh y, không phải tùy ý muốn gặp là có thể được!”
Lăng Việt thở ra một ngụm khói thuốc, trong mắt toát ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Nếu như các ngươi không nói, vậy thì dùng biện pháp của ta đi! Minh Thành, đập nát chỗ này cho ta!”
“Dạ được.”
Mắt của Minh Thừa liền phát sáng, tiến lên dùng sức đập phá. Thấy vậy, các dược sư vội vã tiến lên để ngăn anh ta lại.
“Này! Sao ngươi lại tùy tiện đập phá đồ của người khác!”
“Mau dừng lại, bằng không thì đừng trách bọn ta không khách khí!”
“Ông đây, còn muốn các người không khách khí đây!”
Minh Thừa đập phá đồ đạc không đủ, trực tiếp túm lấy mấy vị dược sư này đánh cho tơi tả!
Tiếng hét vang vọng kêu lên trong hiệu thuốc, khách hàng sợ hãi đến mức chạy tán loạn, sợ làm họ nổi giận.
Trong khi anh ta đang đánh người vui vẻ, từ trên lầu một dược sư già với mái tóc hoa râm và đôi mắt viền vàng, chậm rãi từ từ đi xuống.
“Dừng tay!”
Ông ta hét đến chói tai, cau mày, vẻ mặt không thiện cảm nhìn Lăng Việt và Minh Thừa.
“Các ngươi thật là gan, dám tới hiệu thuốc của ta đánh người đập phá đồ vật lung tung, trong mắt các ngươi còn có Trương Bảo Đường ta không?”
Lăng Việt hất hất tàn thuốc, giơ chân lên, sắc mặt lạnh lùng nói:
“Ta chỉ là muốn hỏi một câu, có phải các ngươi thuê người tới Lăng gia quán gây rối không?”
Sắc mặt Trương Bảo Đường thay đổi, không có trả lời.
Lăng Việt khẽ hừ một tiếng.
“Xem ra chính là ông! Đúng không! Nếu như là như vậy, thì ông có lời trăn trối gì, mau nói ra đi.”