Chương
Mặc dù lão trưởng lão Thiết Quyền Môn đến đây, Lăng Việt gặp nguy cũng bất động.
Nắm đấm của đối phương chưa đến, quyền phong đã xé rách tất cả, mặt đất gạch đá bên người Lăng Việt đều nứt toác, nổ tung!
Chúng căn bản không thể chịu được sức mạnh quá lớn này!
Thế mà khi lão trưởng lão Thiết Quyền Môn tới đến, Lăng Việt chỉ vung ra một quyền. Uy lực của một quyền có thể ngăn cản được một kích phẫn nộ của Võ Thánh tầng chín dễ như trở bàn tay!
Hơn nữa Lăng Việt cũng chưa từng dồn lực!
Thực lực khủng bố này khiến trong lòng lão trưởng lão nhất thời run lên.
Không diệt trừ kẻ này thì tương lai nhất định sẽ danh chấn thiên hạ, trở thành bá chủ một phương! Tuyệt đối không thể để lại kẻ này!
Nghĩ tới đây, lão khẽ cắn môi, quát lên một tiếng, lại dồn khí lần nữa!
Uy lực đột nhiên gia tăng, áp lực cực mạnh khiến gạch xanh dưới chân Lăng Việt đều bị bật nát, lấy dưới chân hắn làm trung tâm, trong vòng trăm thước chung quanh trực tiếp bị đè xuống ba mét!
Khóe miệng lão trưởng lão giương lên.
“Nhóc con, tao sẽ cho mày biết, đối nghịch với Thiết Quyền Môn là lựa chọn sai lầm lớn nhất đời này của mình! Thiết Quyền Vô Cực, mở!”
Một tiếng gầm thét vang lên, trên nắm tay đối phương nhanh chóng dâng lên ánh sáng vàng, trực tiếp phóng to nắm đấm kia lên mấy lần, to như một cái nồi sắt.
Khi quả đấm của ông ta tăng lớn, uy lực cũng tăng lớn mấy lần!
Vũ kỹ tăng lên, thực lực đã hơn xa tu vi thuần túy!
Vừa ra chiêu thì mưa gió phun trào, trên trời đánh ra ngàn ánh lôi đình!
“Ha ha ha ha… Thiết Quyền Môn bọn tao đứng ngạo nghễ trong giới giang hồ Hoa Hạ, nếu không có tuyệt chiêu thì sao đứng vững được ngàn năm? Mày chỉ là một thằng nhóc con, ỷ có chút tu vi thì dám đến Thiết Quyền Môn đại khai sát giới! Bây giờ có hối hận không? Lão phu sẽ biến mày thành tro bụi để trả lại huyết hải thâm thù của Thiết Quyền Môn!”
Lăng Việt ngáp một cái, mặt không chút thay đổi mà nói: “Ông chỉ có mấy chiêu số ấu trĩ đó thôi à? Thế mà cũng khoe khoang? Thôi, tôi không muốn chơi nữa!”
Dứt lời, Lăng Việt hơi giậm chân một cái.
Vào thời khắc đó, lão trưởng lão như có ảo giác!
Lăng Việt không phải là một thanh niên nho nhỏ, hắn là một con Hoang Cổ Cự Thú.
Ở trước mặt của hắn, lão… cũng chỉ là một con kiến mà thôi!
Trong lúc lão hoảng hốt, trên nắm tay Lăng Việt đã phát ra một luồng uy lực chí cường!
Tia sáng vàng lóe lên, bắn thẳng đến chân trời!
Mây đen… Dần dần tan đi, bầu trời lại khôi phục sáng sủa, sao trời và ánh trăng lại chiếu rọi mắt đất, nhưng mặt đất lại phản chiếu ra một lớp ánh sáng màu đỏ ngòm, trông có vẻ quỷ dị mà kinh khủng đến cực điểm.
Lăng Việt đá bay thân thể lão trưởng lão ra ngoài, lão còn duy trì dáng vẻ trừng to mắt, mãi đến khi trước khi chết, lão vẫn không hiểu vì sao Lăng Việt có thực lực mạnh như vậy?