Edit: haquynh
Beta: Mạn Nguyệt
“Không thể cứu sao?”
Tĩnh phi kinh hãi hỏi.
Quý Như Yên cười khổ, “Nương nương, Như Yên là người, không phải là thần. Tuyết Tần trúng thi độc, nàng đã từng nói một khi thi độc lan truyền, sẽ có vô số người chết. Bây giờ trong cung đã có người mắc bệnh. Vì an toàn, trước tiên nương nương cùng Nguyên Chiêu ca ca vẫn nên rời khỏi hoàng cung tới hành cung. Chờ toàn bộ cung điện được khử trùng sạch sẽ lại quay về.
“Vậy tiếp theo phải làm như thế nào?”
Tĩnh phi không biết phải làm gì với chuyện này.
Quý Như Yên suy nghĩ: “Cầu nương nương, trước tiên tập tất cả thái y tới cung Khải Tưởng, Như Yên sẽ phân phó cho bọn họ phải làm thế nào.”
“Được! Được! Người đâu, truyền gọi thái y!”
Chưa tới một khắc, toàn bộ ngự y trong thái y viện đã tới đây. Quý Như Yên nói với người chưởng quản thái y viện cách xử lý thi độc, cũng để cho hắn theo dõi toàn bộ quá trình.
Bắt đầu từ lúc đó, cả hoàng cung hoang mang, hoảng sợ.
Quý Như Yên lo lắng chính là phủ đệ của lục hoàng tử nhiều thi độc nhất, dù Ngọc Tiểu Long đã phóng hỏa đốt một lần. Nhưng nàng vẫn lo lắng, thi độc thường không bùng nổ ngay lập tức, mà ủ bệnh vài ngày mới phát ra.
Đêm hôm đó, Tĩnh phi cùng Uyển phi mang con tới hành cung ở tạm.
Lạc Thuấn Thần là nam tử lại là sứ thần ngoại quốc, Quý Như Yên đưa hắn về phủ Yên vương. Phủ Yên vương tiếp đón hoàng tử một nước, tính ra hắn cũng không bị thiệt thòi.
Đám người Yên vương rất để tâm tới chuyện thi độc xuất hiện, trong khoảng thời gian ngăn, dấm chua cùng cỏ ngà đã dùng một lượng lớn. May là hai thứ đồ này vốn nhiều, mỗi nhà đều có không ít, hoàng bảng vừa dán, một đám người đều quay về dùng dấm chua cùng cỏ ngà dọn dẹp nhà.
Cứ như vậy qua ba ngày, vô cùng may mắn, Thịnh Kinh không có người mắc thi độc. Trong hoàng cung, những người trúng thi độc nghiêm trọng, đều bị xử chết, thiêu xác.
Còn những ca bệnh nhẹ, Quý Như Yên bốc thuốc, cho bọn họ uống, chỉ cần không sốt cao, trước tiên có thể giữ lại quan sát.
Lạc Thuấn Thần tại Thanh Âm uyển trong Phi Liễu các, mỗi ngày ngoại trừ lúc Như Yên ngủ còn lại một trăm phần trăm bám lấy Phi Liễu Các không rời.
Chỉ cần Quý Như Yên ở đâu, hắn liền theo tới đó. Độ dính kia, ngay cả thế tử Phù Nhạc Thánh mới kết hôn cũng cảm thấy không chịu nổi.
Sáng sớm, Lạc Thuấn Thần tới Phi Liễu Các nhìn Quý Như Yên vừa mới thức dậy nói: “Như Yên! Bùi Khê đã sắp vào kinh, đang ở tại Nghênh Khách lâu.”
“Tới rồi?”
Quý Như Yên nghe thấy vậy, trên mặt nở nụ cười đậm.
“Ừm!”
“Thuấn Thần, ngươi nói xem, ta giấu Tĩnh phi giết Tuyết Tần, không biết ông ta có giận không?”
Quý Như Yên có ý xấu hỏi.
Lạc Thuấn Thần suy nghĩ cẩn thận, cho ra đáp án: “Sẽ!”
Quý Như Yên đồng ý, “Đúng vậy, lúc trước ông ta tới nước U Ti làm con tin. Bất kể thế nào cũng ôm oán hận, Tuyết Tần chính là muội muội của ông ta, gả cho thánh thượng chỉ là âm mưu. Sao Tuyết Tần lại trung thành với thánh thượng?”
“Giết chính là giết, nếu ông ta dám tìm nàng gây chuyện, ta sẽ xử lý giúp nàng.”
“Miễn đi! Thanh danh của ngươi ở nước Thiên Độc cũng không tốt, nổi tiếng phế hoàng tử. Ta cũng không muốn bại lộ thực lực của ngươi sớm như vậy, ngươi vẫn nên tiếp tục giả heo ăn thịt hổ đi. Chiêu này ta thích!”
Quý Như Yên ngăn hắn, quyết định chuyện này để mình nàng gánh vác được rồi.
Lúc hai người còn đang liếc mắt đưa tình, đột nhiên Quý Như Yên cảm giác Liễu Phi Các nhiều thêm một người, lập tức xỏ giầy vào, đi ra cửa lạnh mặt: “Nếu ngươi đã tới, liền xuất hiện đi!”