Edit: Đông Vân Triều
Beta: Đông Vân Triều
"Hướng tỷ tỷ cứ nói."
"Lúc nào ngươi rời kinh, hãy mang ta theo cùng."
Hướng Y Ninh nói, giống như một quả bom nổ ầm, khiến Quý Như Yên choáng váng.
Phải biết rằng, Hướng Y Ninh thế nhưng là tiểu thư Định Quốc công phủ.
Mang theo nàng rời Thịnh kinh, đó là cái ý tứ gì?
Quý Như Yên hoàn toàn nghĩ không thông, hơn nữa, gần đây Hướng Quốc công và Tĩnh phi nương nương thậm chí còn thương lượng, muốn Hướng Y Ninh vào cung làm Quý phi.
Thân phận như vậy, có thể nói là dưới hoàng hậu, trên vạn người, thân phận vô cùng cao quý.
Quý Như Yên nhìn Hướng Y Ninh, nói không ra lời.
Hướng Y Ninh không có nhìn Quý Như Yên, cúi đầu nhìn bàn tranh, "Ta biết phụ thân đã hướng Tĩnh phi nương nương đề cập đến đám hỏi, nhưng ta không muốn lập gia đình mà lại làm thiếp. Chí ít không muốn gả cho người trong hoàng thất làm thiếp! Dẫu địa vị Quý phi có cao quý như thế nào, cũng không thể phủ nhận nàng chính là thiếp, chẳng qua chỉ là một thiếp thất được coi trọng mà thôi."
Hướng Y Ninh nói, rất nhẹ, lại có khinh thường.
Quý Như Yên trầm mặc.
Quả thực, nếu đổi lại là nàng, cũng tuyệt không nguyện làm thiếp người của người ta.
Làm thiếp thất, chẳng những kém một bậc, thậm chí khi sinh ra nữ nhi, cũng sẽ kém một bậc, trở thành thứ nữ.
Cần phải bỏ ra nhiều lắm nỗ lực, mới có thể thu được điều mình mong muốn.
"Mang ngươi rời khỏi Thịnh kinh, ngươi có thể đi sao?"
Quý Như Yên không đáp ứng, cũng chưa cự tuyệt, chỉ hỏi như vậy.
Còn Hướng Y Ninh lấy ra một miếng ngọc chương từ bên hông, "Thứ này, ngươi hẳn đã gặp qua."
Miếng ngọc chương vừa xuất hiện ở trước mắt Quý Như Yên, trong lòng cả kinh!
"Ngọc chương này, tại sao ngươi có?"
Hướng Y Ninh cười cười, "Đương nhiên là hắn đưa, hắn nói qua, chỉ cần ta nguyện gả, hắn liền dám cưới. Chỉ là khi đó ta vẫn cảm thấy hắn là một hoa hoa công tử, cũng không thích hợp. Bây giờ nghĩ lại, chỉ cần gả cho hắn làm chính thất, không phải thất, ta cũng cam tâm tình nguyện!"
"Hướng tỷ tỷ, ngươi thật hồ đồ! Hôn nhân đại sự há phải trò đùa? Chỉ một câu không muốn làm thiếp thất, liền gả cho một người mình cũng không biết sao?"
Quý Như Yên phản đối, không nghĩ Hướng Y Ninh sẽ có loại ý niệm này.
Hướng Y Ninh lắc đầu, trong giọng nói càng nhiều hơn bình tĩnh, "Không, ta không có hồ đồ. Hiện tại Ti U quốc làm gì có nam nhân tốt? Ta là con vợ cả Định Quốc Công, nếu gả cho Tích Quốc sư, ta chính là Quốc sư nguyên thê, cũng không đến mức ném mặt mũi gia tộc đi. Nếu gả cho Thái tử làm thiếp thất, ta lại càng không muốn. Tiểu thư Trần phủ, ta đã cho người đi thăm dò, là một tiểu thư tốt, nếu như ta tồn tại, sẽ chỉ là một quản gia. Hà tất phải một bước tiến vào trong hoàng thất?"
Quý Như Yên thật sự không biết nên nói cái gì, nhìn chằm chằm miếng ngọc chương, nghĩ tới gương mặt yêu nghiệt nọ, lo lắng hỏi: "Tích quốc sư tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, nếu ngươi đi tìm hắn, hắn không muốn thú, vậy phải làm sao?"
"Vì vậy nên ta mới tìm người giúp, đưa ta đến Thiên Độc quốc!"
Hướng Y Ninh xoay người lôi kéo Quý Như Yên, trong mắt lộ vẻ kiên quyết.
Quý Như Yên nhìn nàng thật sâu, "Ta có thể dẫn ngươi đi, thế nhưng, chuyện Hứa Quốc công và Tĩnh phi nương nương muốn ngươi làm phi, ta chắc chắn sẽ không nhúng tay."
"Được! Việc này giao cho ta lo liệu!"
Hướng Y Ninh muốn chính là những lời này của nàng, chỉ cần hai người cùng nhau rời kinh, nàng có thể tìm Tích Tiểu Mộng!
Lúc Quý Như Yên rời Định Quốc công phủ, chỉ cảm thấy mình không nên tới.
Kết quả hiện tại thì ngon rồi, còn phải mang theo Hướng Y Ninh rời Ti U quốc.
Quên đi, nếu Tích Tiểu Mộng không muốn thú, nàng cũng sẽ buộc hắn phải thú!
Ai bảo nàng thiếu Hướng Y Ninh một ân tình chứ?