Edit:Phong Hàn Nguyệt
Beta:Agehakun Kei
"Chờ một chút!"
Trấn Bắc hậu Tuyết Bá hô một tiếng.
Toàn bộ người ở đây có chút sửng sốt, không biết hắn có ý gì.
Trấn Bắc hậu Tuyết Bá cẩn thận nhìn qua Tích quốc sư, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, "Thánh thượng ra lệnh cho bổn hậu đi bảo vệ an nguy của quận chúa điện hạ, hôm nay quận chúa điện hạ phải đi đường khác tới đại điện Vĩnh môn, bản hậu nhất định phải theo. Vì vậy bản hậu sẽ đảm đương vị trí mã phu này!"
Nói xong, hắn tự mình đẩy tên phu xe xuống, ngang ngược cứng rắn ngồi lên ngựa trước cửa xe ngựa.
Hắn cứ như vậy, làm Tích Tiểu Mộng cười khổ.
Cung nữ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, dẫn bọn họ đi theo một con đường khác.
Lạc Thuấn Thần không có hảo ý liếc mắt nhìn Tích Tiểu Mộng, sau đó vỗ tay một cái, "Bổn cung mệt mỏi, cỗ kiệu ở đâu?"
"Thât điện hạ, cỗ kiệu của người đã chuẩn bị từ sớm. Mời!"
Tích Tiểu Mộng nhanh chóng nịnh nọt chỉ chỉ một cỗ kiệu gần đó.
Lúc Lạc Thuấn Thần vén màn kiệu lên, thanh âm tàn khốc băng lãnh của Lạc Thuấn Thần đột nhiên vang lên bên tai hắn, "Thật không hổ là con chó trung thành của hắn ha!"
Giọng nói thật phần châm chọc khó nghe.
Bất quá Tích Tiểu Mộng như đã sớm thành thói quen với giọng nói đó, vẻ mặt cười khổ, "Hai mặt vẫn là người, ngươi cũng đừng gây khó dễ cho ta nữa được không."
"Ta sẽ không làm khó ngươi, chỉ là, tam điện hạ hẳn là chưa thấy hài lòng!"
Lạc Thuấn Thần ý bảo Lạc Thiên Thụy ở phía sau hắn, người kia chắc chắn đang nổi điên đấy!
Người khác không biết cấu trúc hoàng cung Vĩnh môn ra sao, nhưng Lạc Thiên Thụy là con thứ của hoàng hậu, là tam điện hạ của Thiên Độc quốc, sao lại không biết?
Tích Tiểu Mộng chớp chớp đôi mắt hình quả mơ vô tội, "Hắn có can đảm làm khó ta, vậy cứ để Hiên đế hảo hảo giáo huấn hắn!"
Lạc Thuấn Thần nhìn hắn một cái, cuối cùng không nói gì nữa.
Phải biết rắng, từ lúc cơ thể Lạc Thuấn Thần bị trúng độc, bởi vì bệnh tật kéo dài quanh năm suốt tháng, bệnh hại Thât điện hạ, đây cũng là đương nhiên.
Hơn nữa hắn cũng không thích nữ nhân, chỉ thích ở một chỗ với mỹ nam, cho nên tiếng xấu ngày càng vang xa.
Mặc dù nói thân thể Lạc Thuấn Thần không tốt, tiếng xấu lan xa, thế nhưng Hiên đế vẫn thông cảm cho hắn, chí ít mỗi lần Lạc Thuấn Thần trở lại hoàng cung Vĩnh môn, luôn luôn sai cỗ kiệu tới trở hắn.
Có thể nói, trong tất cả các hoàng tử, chỉ có mình hắn được ưu tiên đặc biệt như vậy.
Nếu nói Lạc Thuấn Thần được sủng ái, nhưng sự thật thì Hiên đế lại chẳng bao giờ quan tâm hắn.
Nếu như nói hắn không được sủng ái, vậy vì sao mỗi lần trong cung có cung yến lớn, Hiên đế lại luôn luôn chờ hắn đi từ thành Độc Hiết đến tham dự.
Lạc Thuấn Thần ngồi cỗ kiệu rời đi, để Tích Tiểu Mộng ở lại với Tam điện hạ Lạc Thiên Thụy.
Tam điện hạ Lạc Thiên Thụy nhìn thoáng qua Tích Tiểu Mộng, ngoài cười nhưng trong không cười, "Tích quốc sư, phụ hoàng sai ngươi làm việc, ngươi liền làm nó thành thế này?"
Tích Tiểu Mộng chắp tay, "Tam là điện hạ đây là đang có dị nghị về cách làm của vi thần phải không? Nếu không khi vi thần gặp Hiên đế, sẽ trực tiếp xin từ chức trước mặt Hiên đế, rồi đề cử Tam điện hạ vào vị trí quốc sư?"
"Tích Tiểu Mộng! Người đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Tam điện hạ Lạc Thiên Thụy trừng mắt liếc hắn, người này cuồng vọng vô lý, dám uy hiếp hắn!
Tích Tiểu Mộng nhếch nhếch khóe miệng, "Lời này của Tam điện hạ vi thần nghe không rõ, từ trước đến nay vi thần kính trọng hoàng thất, Hiên đế cũng luôn miệng khen ngợi vi thần. Hôm nay Tam điện hạ ở đây, cho rắng vi thần làm việc không tốt, vi thần cũng thừa nhận là mình làm việc không ổn thỏa, Tam điện hạ anh minh thần võ, vi thần nguyện ý dâng tặng vị trí quốc sư cho Tam điện hạ, sao lại gọi là một tấc lại muốn tiến một thước nữa nha?"
"Tích Tiểu Mộng!"
Tam điện hạ Lạc Thiên Thụy nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một chưởng đánh chết nam nhân này.
Thế nhưng, nơi đây là hoàng cung, hắn không thể động thủ với Tích Tiểu Mộng.
Chỉ có thể nuốt toàn bộ cơn tức trong bụng xuống.