Edit: Mạn Nguyệt
Beta: Đông Vân Triều
Cao Hòa quay về Tích Tiểu Mộng đánh đánh mấy cái, "Quốc sư đại nhân có chỗ không biết, vừa rồi Trấn Bắc Hầu của Ti U Quốc lấy ra ngọc chương của đại nhân, hiện tại hoàng thượng đang kinh hãi, liền sai nô tài đi tìm ngài. Quốc sưđại nhân nhanh đi theo nô tài vào đại điện cầu kiến hoàng thượng thôi."
"Ngọc chương của ta?"
Tích Tiểu Mộng hơi kinh ngạc. Phải biết rằng, ngọc chương của hắn đã đem tặng cho người ta rồi. Hơn nữa là đưa cho một tiểu cô nương, làm sao ngọc chương của hắn có thể ở trong tay Trấn Bắc Hầu?
Theo Cao Hòa đi vào trong điện, Tích Tiểu Mộng rất cung kính nhìn về Hiên đế đang ngồi ở trên cao rồi quỳ xuống, "Vi thần Tích Tiểu Mộng tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Đứng lên đi. Tích quốc sư, ngươi nhìn cái này, đây là ngọc chương của ngươi?"
Hiên đế chỉ chỉ ngọc chương, rồi ra hiệu cho hắn tiến lên nhìn. Cao Hòa vội vàng đem ngọc chương đưa tới trước mặt Tích Tiểu Mộng.
Tích Tiểu Mộng liếc mắt nhìn, chắp tay, "Khởi bẩm hoàng thượng, đúng là ngọc chương của vi thần. Chẳng qua lúc đầu, vi thần đã đem ngọc chương tặng cho một tiểu cô nương, làm sao nó lại xuất hiện ở chỗ này?"
Hiên đế cười như không cười nhìn hắn, "Vấn đề này, ái khanh nên hỏi Trấn Bắc Hầu đi."
Tích Tiểu Mộng quay đầu về đại điện tìm kiếm vị trí của Trấn Bắc Hầu Tuyết Bá, khi thấy Trấn Bắc Hầu Tuyết Bá đang đứng cùng với một cung nữ, con người không khỏi thu nhỏ lại, hắn chỉ cảm thấy người cung nữ kia thật khiến người ta cảm thấy quen mắt.
Sau khi định thần lại, hắn phát hiện ra cung nữ này là người mà hắn đã tặng ngọc chương lúc trước.
"Là ngươi?"
Từ lúc Tích Tiểu Mộng tiến đại điện, Hướng Y Ninh vẫn nhìn hắn, tâm của nàng không ngừng nhày loạn, những ý nghĩ phức tạp không ngừng hiện lên.
Nên biết, nàng rất muốn Tích Tiểu Mộng cưới nàng, nhưng lúc Tích Tiểu Mộng đem ngọc chương cho nàng, hắn lại không biết thân phận của nàng.
Nàng là đại tiểu thư phủ Định quốc công của Ti U quốc, cưới nàng cũng sẽ không bôi nhọ danh dự của hắn. Thế nhưng, ngày đó hắn đã nói với nàng một câu, trang phục của nàng chỉ là một tiểu nha hoàn chứ không phải của một tiểu thư.
Lúc này thấy Tích Tiểu Mộng nhận ra nàng, Hướng Y Ninh vừa mừng vừa sợ, không chờ Trấn Bắc Hầu Tuyết Bá đặt câu hỏi, bản thân nàng tự động đứng lên nói, "Là ta. Ta theo lời hẹn mà đến, ngươi dám cưới ta sao?"
Tích Tiểu Mộng đột nhiên nở nụ cười, "Dám! Ta, Tích Tiểu Mộng đã nói ra thì nhất định sẽ thực hiện."
"Được! Vậy ngươi cưới ta đi!"
Hướng Y Ninh hướng hắn khẽ mỉm cười, trên người lại toát ra một khí chất quý phái.
Tích Tiểu Mộng nhìn Hiên đế rồi chắp tay thỉnh cầu, "Hoàng thượng, vi thần thỉnh cầu người đồng ý, đồng ý cho vi thần cưới nữ tử này làm phu nhân."
Hiên đế ngồi dựa vào long ỷ, vuốt vuốt ngọc trong tay, ý vị tâm sâu hỏi, "Tích quốc sư, ngươi đã biết nữ tử này là ai?"
"Vi thần không biết. Nhưng chẳng cần biết nàng là ai, vi thần đã từng nói với nàng rồi, chỉ cần nàng dám gả, thần sẽ dám cưới! Nam tử hán đại trượng phu đã nói ra thì tuyệt không nuốt lời!"
Tích Tiểu Mộng không sợ không hãi, hắn đứng ở nơi đó, ngay thẳng như tùng bách thỉnh cầu Hiên đế.
Hiên đế nhìn Hướng Y Ninh, nhìn lại Tích Tiểu Mộng một chút.
"Nàng là đại tiểu thư của phủ Định quốc công ở Ti U quốc - Hướng Y Ninh. Ngươi là quốc sư của Thiên Độc quốc ta, thân phận địa vị của hai người cao quý không tả nổi. Khi nãy Trấn Bắc Hầu đã thỉnh cầu trẫm, vậy trẫm đáp ứng. Trẫm sẽ chọn một ngày tốt để hai người thành hôn. Trước đó, Tích quốc sư có muốn đi đến phủ Định quốc công một chuyến để cầu hôn không, đừng để mất mặt Thiên Độc quốc chúng ta."
Hiên Đế nói ra mấy câu đều khiến cho mọi người kinh ngạc.