Edit: haquynh
Beta: Mạn Nguyệt
“Tích Tiểu Mộng ngươi muốn từ hôn thì cứ nói thẳng, đừng đứng trước mặt Quý Như Yên ăn nói linh tinh! Cái gì mà Hiên đế lợi dụng? Tất cả chỉ là chó má! Nếu ngươi không muốn cưới ta, ta sẽ tới trước mặt Hiên đế cáo trạng!”
Hướng Y Ninh đứng ngoài cửa, vẻ mặt quật cường, đôimắt như muốn bốc hỏa.
Tích Tiểu Mộng hoảng sợ, không ngờ hắn nói ra những lời này vào thời điểm không thích hợp, đúng lúc để cho Hướng Y Ninh nghe thấy.
Hắn đi nhanh tới trước mặt nàng, nhìn trái phải hai bên ngoài phòng, cũng may không có người khác. Lúc này hắn mới kéo nàng vào phòng: “Y Ninh! Nàng đừng nóng giận như vậy có được không, trước tiên nghe ta giải thích đã?”
“Tích Tiểu Mộng, ngươi chớ đứng trước mặt ta nói một đằng làm một nẻo! Ngươi dứt khoát cho ta, cưới hay là không cưới?”
Hướng Y Ninh vung tay hắn ra, không vì hắn khuyên giải mà dịu đi chút nào.
Quý Như Yên cầm chén rượu nóng trong tay, uống một hơi cạn sạch, nói thẳng: “Xem ra các ngươi cần có không gian riêng, ta ra ngoài đi dạo trước, các ngươi từ từ nói chuyện.”
Nói xong, không đợi người trong phòng có phản ứng, nàng đã lắc mình nhảy qua cửa sổ. Tặng lại căn phòng cho bọn họ. Vừa ra khỏi phòng, Quý Như Yên mới phát hiện, tuyết đã ngừng rời, nhiệt độ càng thêm lạnh.
Nhè nhẹ thở ra có thể nhìn thấy sương trắng. Trên hành làng thật dài, nhờ vào ánh đèn lồng mờ nhạt lại tăng thêm phần ấm áp.
“Sao nàng lại đứng ở đây?”
Phía sau truyền tới giọng của Lạc Thuấn Thần.
Quý Như Yên vừa xoay người, thấy hắn mặc quần áo đơn giản lại mang theo quý khí, chất liệu đều là tơ lụa thượng đẳng, mày đen đặc, mắt sáng ngời có thần, khí thế hiên ngang, tóc như tơ, khóe miệng mím chặt, dung mạo tuấn mỹ như điêu khắc, tỏa ra hơi thở cách xa đừng tới gần.
“Ngươi thì sao? Thế nào lại ở chỗ này?”
Quý Như Yên nở nụ cười yếu ớt.
Lạc Thuấn Thần đi tới bên cạnh nàng: “Hôm nay tam ca bị phụ hoàng trách phạt, cho nên ta tới phủ đệ của thăm hắn một lát.”
Quý Như Yên gật đầu: “Hiên đế không thích tam điện hạ.”
Không phải là câu nghi vấn mà khẳng định. Chẳng qua nàng nói cũng vô ích, bởi vì phụ hoàng đối với một hoàng tử đều nghiêm khắc khác người.
Chỉ hơi sai một chút, nhẹ thì trách mắng, nặng thì trực tiếp ném tới biên cương tham gia quân ngũ.
Ví dụ như đại hoàng tử Lạc Thiên Dật, hắn được phong làm Dật vương, là vì năm đó không tốt, bị Hiên đế ném vào quân doanh huấn luyện. Kết quả khiến cho Lạc Thiên Dật có tiền đồ, trở thành vị hoàng tử đầu tiên được phong vương.
“Như Yên! Có chuyện ta muốn nói trước với nàng.”
“Ừm! Chuyện gì?”
“Tam ca đối đầu với Tích Tiểu Mộng.”
“A! Vì sao?”
Quý Như Yên có chút ngạc nhiên, không rõ đây có chuyện gì.
Lạc Thuấn Thần mỉm cười: “Bởi vì nắm đó tam ca muốn đón muội muội Tích Tiểu Mộng làm di nương, lúc đó hắn còn chưa vào triều làm quan, chỉ là một thư sinh nho nhỏ. Sau đó muội muội Tích Tiểu Mộng bị tam ca dùng chút thủ đoạn cướp đi trong sạch, cuối cùng tự sát mà chết. Cho nên Tích Tiểu Mộng tuyệt đối không hòa thuận với tam ca, người thân bị bức tử khiến hắn hăng hái đi về phía trước, thi đậu trạng nguyên, cuối cùng dựa vào suy nghĩ xuất sắc, được hoàng thượng tín nhiệm.”
“Nói như vậy, Tích Tiểu Mộng với tam điện hạ có thù không đội trời chung.”
“Nếu có người đánh tam ca ngất xỉu, ném tới trước mặt Tích Tiểu Mộng, hắn sẽ trực tiếp ném cho chó ăn.”