Mắt thấy động tĩnh khiến cho người hai bên đường chú ý, Tử Trúc lão nhân liền nói với bọn họ: “Vào trong nói chuyện!”
Quý Như Yên cùng Sở Lam Thiên nhìn nhau, nhanh chóng đi vào.
Bên trong vẫn bày biện như trước, đồ vật ít tới đáng thương, nhưng lại khiến Quý Như Yên có cảm giác kỳ lạ không nói thành lời.
Chờ hai người vào, Tử Trúc lão nhân đóng cửa lớn lại: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, các ngươi đi theo lão phu.”
Nói xong, vung tay lên, mở ra một tảng đá lớn trong cửa hàng.
Phía dưới cư nhiên có một cầu thang đá kéo dài xuống dưới.
Quý Như Yên cứng họng.
Nàng cư nhiên không biết cửa hàng nhỏ như vậy có thông đạo.
Thật sự quá lạc hậu đi.
Tử Trúc lão nhân đã đi vào, Sở Lam Thiên thấy Quý Như Yên còn đang sững sờ, liền kéo nàng đi, ý bảo nàng theo kịp.
Quý Như Yên vô lực hít một hơi, xem ra nàng phải liều mình bồi quân tử.
Khốn thật!
Cầu thang đã cũng không dài lắm. Chỉ khoảng bốn thước, rất bằng phẳng.
Ngẩng đầu nhìn mật thất, Quý Như Yên không khỏi cảm thán, quá xa hoa!
Dạ minh châu còn to hơn nắm tay, chỉ để làm đèn trong mật thất.
Bên trong chia làm hai sảnh hai phòng, nhìn qua lớn hơn cửa hàng nho nhỏ kia.
“Tiểu Sơ Tử, ngươi nói, nàng là chủ nhân của bạch ngọc diễm?”
“Đúng vậy, trưởng lão.”
Sở Lam Thiên cung kính đáp.
Tử Trúc trưởng lão, gật đầu tán thưởng, nhìn thoáng qua Quý Như Yên: “Có thể lấy ra thiên tiên ngọc lộ, chứng minh năng lực của ngươi không kém. Một khi đã như vậy, sư phụ ngươi đã qua đời nhiều năm, ta với ông ta bình thường cũng có giao tình. Ta tặng ngươi một phần đại lễ, coi như tận tình đồng môn, cầm đi!”
Nói xong ông lấy từ chiếc túi bên hông, một miếng như da trâu đưa cho Quý Như Yên.
“Như Yên cảm tạ Tử Trúc trưởng lão!”
Cho dù tấm da trâu kia không có gì thu hút, nhưng Quý Như Yên vẫn biết đồ của trưởng bối ban tặng, không thể từ chối, nên mới nhận lấy.
Tử Trúc lão nhân đã sớm thành tinh, tự nhiên biết tâm trạng của Quý Như Yên, thản nhiên nói: “Ngươi mở ra xem đi, đây là bảo bối của lão phu đó.”
Quý Như Yên nghe thấy vậy cũng liền mở ra nhìn thoáng qua.
Vừa nhìn thật sự sợ hãi!
Bởi vì trên khối da trâu này cư nhiên là bản đồ toàn bộ đấu hoàng đại lục, mỗi một quốc gia đều có kí hiệu riêng.
Thậm chí, ngay cả các ngọn núi, cánh rừng, sông ngòi nổi danh ở Tuyết Mạch đều được đánh dấu.
Quan trọng nhất là dưới góc tấm da trâu có văn tự.
Bảo vật Tuyết Mạch, thiên tiên ngọc lội, giao long châu, Bồ Đề quốc: bồ đề thủy lộ, Thiên Độc quốc: quả ngũ độc, hoa hạnh hỏa băng nhân...
Có thể nói tấm da trâu này thật đúng là bảo bối khiến người ta điên cuồng.
Khó trách Tử Trúc lão nhân nói đây là bảo bối, Quý Như Yên thấy tim mình đập mạnh: “Tử Trúc trưởng lão, thứ này quá quý giá, Như Yên...”
“Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, bớt nói nhảm! Lão phu đưa cho ngươi cũng có yên cầu, lão phu phái ngươi tới Bồ Đề quốc lấy bồ đề thủy lộ để cho ta nếm thử chút tiên vị!”
Tử Trúc lão nhân đề nghị.
Quý Như Yên thầm muốn mắng chửi, chết tiệt!
Nàng nói rồi mà, làm sao có chuyện sung rụng tới mồm, căn bản là hãm hại nàng.
Nhưng bồ đề thủy lộ, nàng cũng nhất định phải lấy.
Đó vốn là thuốc cho muội muội Tuyết Nhi, nên Quý Như Yên không cự tuyệt, trực tiếp cất kỹ tấm bản đồ: “Được! Một lời đã định.”