Edit + beta: Mạn Nguyệt
Sau khi đi một vòng kính rượu, thực sự Quý Như Yên uống cũng không ít, còn Lạc Thuấn Thần do giả bệnh nên chẳng ai dám chuốc rượu hắn cả, mọi người chỉ cần thành ý là được rồi.
Lúc trở về phòng tân hôn thì sắc trời đã nhuộm đen.
Quý Như Yên để Linh Tinh hầu hạ rửa mặt, một câu cũng không nói với Lạc Thuấn Thần, sau đó kéo thân thể mệt mỏi lên giường ngủ.
Lạc Thuấn Thần nhìn chăn gối đỏ thẵm trên giường, còn Quý Như Yên nằm ở một bên ngủ say như chết.
Hắn cúi đầu nhìn nàng một chút, ánh mắt nghiêm nghị trong phút chốc hóa thành sự ôn nhu, hắn giương môi nở nụ cười rồi bước nhanh đến giường nói với người đang nằm, "Như Yên, nàng từng nói không muốn viên phòng sớm, việc này ta nhớ được, do đó ta sẽ không miễn cưỡng nàng. Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta đến ghế quý phi nằm một chút, có gì thì gọi ta."
Lạc Thuấn Thần ôm chăn bông nằm xuống ghế quý phi. Quý Như Yên đang nằm ở trên giường bỗng chốc mở ra đôi mắt to, vẻ mặt có chút quái dị.
Không sai, nàng giả bộ ngủ.
Nàng không biết làm sao để đối mặt với hắn, rõ ràng đã cùng hắn bái đường, trở thành thất Hoàng phi nhưng lại không muốn viên phòng sớm như thế.
Nàng sợ nói ra nguyên nhân sẽ chọc người khác cười toát miệng mất, nhưng nàng học y, cho nên biết rất rõ chuyện này. Nếu như nữ nhân mang thai sinh hài tử quá sớm thì chẳng khác nào rơi vào con đường chết. Ở thời đại này, sinh đẻ chỉ có thể tự lực cánh sinh, người khác không giúp được, cho nên nàng vẫn muốn dời chuyện mang thai lại.
Muốn nhanh nhất, cũng phải chờ đến lúc nàng mười tám tuổi sau, khi ấy nàng sẽ cân nhắc chuyện mang thai.
Hai năm này, nàng còn có nhiều chuyện phải làm, chẳng hạn như nàng muốn đi Bồ Đề Quốc lấy Bồ Đề lộ, còn muốn đến Di Quốc tìm Trần hoàng hậu báo thù cho mẫu thân.
Hơn nữa Lạc Thuấn Thần đang gặp phải rất nhiều chuyện, mẫu phi hắn bị giam trong cung cấm, tuổi ngoại tổ phụ ngày càng cao, e rằng binh quyền cùng năm nươi vạn đại quân cũng phải giao ra, tuy nhiên binh quyền này rơi vào tay ai thì vẫn chưa biết được.
Nhưng nàng có thể thấy được Lạc Thuấn Thần sẽ không bỏ qua binh quyền cùng năm mươi vạn đại quân này.
Trong cung, Đức Phi và Hiền phi cứ thù địch nhìn hắn, thỉnh thoảng còn ra tay ngán chân hắn, thử hỏi làm sao nàng không lo lắng được.
Nàng nằm ở trên giường, rất lâu mà không ngủ được. Lạc Thuấn Thần nằm trên ghế quý phi cũng không thể chợp mắt, có điều không phải lo lắng mà là hắn đang vui mừng.
Mười năm trước, hắn có cảm giác với nàng. Hắn cảm thấy tiểu nha đầu này rất kiên cường, đúng làkhẩu vị mà hắn muốn, lúc đó hắn chỉ muốn xem nàng sẽ làm được chuyện gì.
Mỗi năm, tổ chức Quỷ Hoàng sẽ đem tin tức đến cho hắn, và rồi hắn cảm thấy càng ngày nàng càng trở nên mạnh mẽ hơn. Rõ ràng là một tiểu nha đầu, nhưng lại giả trang nam trang nổi danh khắp trong giang hồ với biệt danh "Thần y" - Ngân Diện công tử.
Năm nào hắn cũng phải chịu đựng độc dược phát tát, nhưng hắn không tìm nàng dù chỉ một lần, bởi vì hắn không muốn làm phiền nàng mà chỉ muốn nhìn nàng sẽ tiếp tục mãnh mẽ ra sao. Cho đến khi Mễ Nhĩ vô tình đưa nàng đến tướng quân phủ, hắn mới phát hiện ra bóng hình xinh đẹp của nàng đã vô tình khắc sâu trong lòng hắn, muốn xóa cũng không được.
Nghe tin nàng bị ép gả cho tên vương gia cuồng bạo, hắn liền liều mạng cầu xin Hiên Đế, sau đó hắn mang theo Tích Tiểu Mộng đi tới nơi nàng ở cầu hôn. Chỉ vì muốn kéo gần khoảng cách với nàng, hắn mong nàng có thể chung sống cùng hắn.
Chính sự việc ấy đã làm hắn phát hiện ra một điều, ở trên cõi đời này, ngoại trừ nàng, ai cũng không xứng với hắn.
Nàng là độc nhất vô nhị, đặc biệt là hôm nay, nàng mặc váy cưới màu đỏ thêu Phượng Hoàng, ngọn lửa rung động trong lòng lòng càng dâng lên mãnh liệt.
Mũi cao, chiếc cằm nhọn, hàng lông mày rất dài, đôi mắt to tròn đen lay láy, làn môi đỏ mọng nhoẻn ý cười, thần sắc lạnh nhạt đến mức cường thế. Nàng tự tin lại kiên cường như thế khiến hắn rất vui.