Edit + Beta: Mặc Phương
"Thuấn Thần, nếu không có việc gì thì đi dạo cùng ta được không?"
Quý Như Yên đột nhiên đề nghị.
Lạc Thuấn Thần sửng sốt một chút, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời hồi lâu, lúc này đã là ban đêm.
Đêm dài lại vắng bóng người, đây là thời điểm để thâm nhập Cổ Thú sơn mạch?
Quý Như Yên nhìn bộ dáng kia của hắn, không khỏi "phốc" bật ra một tiếng cười "Ta hỏi là chàng có muốn đi dạo cùng ta không? Chàng xem bầu trời làm cái gì?"
Lạc Thuấn Thần thở dài một tiếng "Bây giờ sắc trời tối tăm, cả ánh trăng cũng không có, nàng bây giờ muốn lên núi, thiệt ra nàng đang muốn làm cái gì?"
"Tất nhiên là đi xem xem cái Cổ Thú sơn mạch này có vật gì tốt. Chẳng lẽ lại muốn đợi ngày mai Hiên Đế mang theo một đám người, thì lúc đó chúng ta mới có thể lên núi? Đợi đến lúc đó thì dù có bảo bối tốt đi chăng nữa thì cũng không còn là của ta."
Quý Như Yên lốp bốp lốp bốp nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
Đừng nói nàng không biết gì, nàng đến Cổ Thú sơn mạch, chính là muốn thu hết đồ tốt.
Đến lúc quay về mà chẳng có thứ già cả, nàng có thể cam lòng ư?
Dù tốt hay xấu thì nàng cũng muốn tìm xem ngũ độc quả đang ở nơi nào! Chẳng phải còn tới mấy canh giờ sao, đi lên núi tìm hiểu trước một chút cũng chẳng sao.
Nếu Lạc Thuấn Thần nói không đi, nàng cũng sẽ đi.
Lạc Thuấn Thần liếc nhìn nàng một cái, cũng đã hiểu rõ nàng đã hạ quyết tâm là muốn đi lên núi.
Nếu chính mình lại ngăn cản, không chừng nàng sẽ trực tiếp thi triển khinh công chạy đi mất.
Biết là nguy hiểm mà hắn còn để nàng một mình mạo hiểm, thì chi bằng hắn đi cùng nàng, lỡ như xảy ra chuyện gì, cũng có thể cùng nhau ứng chiến.
Vì vậy hắn nhẹ gật đầu "Vậy cùng thì cùng đi nào! Nhưng đến lúc bình minh, nhất định phải quay về hành cung. Bằng không phụ hoàng mà biết, sẽ tìm chúng ta mà dạy bảo một trận, vì tội bất kính, đến lúc đó khẳng định sẽ liên lụy đến ngoại tổ phụ đấy."
Quý Như Yên nghe vậy, nhếch miệng mà cười "Tốt!"
Hai người nói chuyện thỏa đáng, lập tức tự bản thân mỗi người thi triển khinh công, hướng về phía tường thành bên ngoài mà đi.
Trong phòng, lão tướng quân Hứa Tử Minh không biết hai người bọn họ đang làm gì, tiếp tục ngủ một cách mê say.
Bên nội thị tổng quản đang bận việc ngày mai phải tiếp giá, cư nhiên cũng không để ý đến hai người kia đã đi đâu.
Trong chốc lát, Quý Như Yên đã nghe được tiếng nước.
Đó là một loại dòng sông đập nện tại trên tảng đá đánh ra đến bọt nước thanh âm, sợ là bọn hắn đã đến cái kia sông mạch.
Lạc Thuấn Thần đã từng nói qua, chỉ cần qua con sông này, là đã tiến vào dưới chân của Cổ Thú sơn mạch, có thể tìm kiếm được rồi.
Suy nghĩ một chút, thật đúng là nên trực tiếp thi triển khinh công bay qua.
Lạc Thuấn Thần như đã biết ý nghĩ của nàng, trực tiếp kéo tay của nàng, "Nàng có thể đừng làm loạn không? Đối diện chân núi, đã được thiếp lập rất nhiều hố bẫy đấy. Nàng đi theo ta!"
Nói xong, Lạc Thuấn Thần như quen thuộc mà mang Quý Như Yên đi đến một cái cầu gỗ nho nhỏ.
Cái cầu gỗ này không thể nói là nhỏ, chẳng qua nó được tạo thành bởi hai cái cây, hợp lại thành một cái cầu, chỉ có thể để một người đi qua, hai người không thể kề vai sát cánh mà qua được.
Lạc Thuấn Thần không biết lúc nào, trong tay đã cầm một viên Dạ Minh Châu rất lớn, ánh sáng rất hợp để xóa tan màn đêm lúc này, có nó thật sự mà nói là đi đường cũng dễ dàng hơn, quá tốt.
Qua cầu, Quý Như Yên vỗ vai của hắn.
Lạc Thuấn Thần hít hà, lại là một con côn trùng, phải dùng bột phấn để đuổi nó đi.
Quý Như Yên không nhìn hắn giải thích, cũng ở trên người mình vỗ vài cái, rồi mới lên tiếng, "Chàng không phải là chưa từng đi Cổ Thú sơn mạch sao? Làm sao mà chằng lại có thể quen hết mọi hiểm họa ở nơi này?"
"Ta mặc dù chưa từng tới, nhưng do lần này muốn cùng ngoại tổ phụ đến đây, nên như thế nào cũng phải đến tìm ngoại tổ phụ mà hỏi một số hiểm họa. Ta đối với những tình huống bên ngoài hay bên trong đều hiểu rõ cả, chỉ là nếu hai con mắt bị bôi đen thì cái gì cũng không biết."
Lạc Thuấn Thần nhún nhún vai, trực tiếp nói cho nàng biết nguyên nhân.