Edit + beta: Mạn Nguyệt
"Ông ta uy hiếp ngoài tổ phụ tự sát"
Lạc Thuấn Thần vừa nghĩ tớicái bộ dạng của Vạn Đức Hầu thôi đã khiến hắn hận đến mức muốn cầm kiếm chém vào lão, băm lão ta thành khúc.
Người khác chỉ nhìn thấy trấn quốc phủ tướng quân phong quang, nhưng không nhìn thấy sau lưng trấn quốc phủ tướng quân cực khổ thế nào.
Năm đó lão tướng quân Hứa Tử Minh tận mắt chứng kiến cảnh con trai cùng thê tủ bị chém đầu, thì lòng ông đã sớm nguội lạnh, chỉ muốn thoát khỏi triều đình.
Nhưng vì cháu ngoại Lạc Thuấn Thần còn quá nhỏ, ông chỉ đành nuốt xuống uất ức, tiếp tục cầm binh quyền dẫn một trăm ngàn đại quân của Hiên đế.
Ông ấy làm như vậy chỉ vì muốn cho Lạc Thuấn Thần một địa vị nhỏ, và cho đứa con gái Hứa Băng ở trong hoàng cung không bị người khác chà đạp nhục mạ.
Quý Như Yên nghe đến đây thì chớp chớp mắt to, bởi vì nàng không chú ý đến nên không hề biết hề biết có người dám làm ra những hành động này để uy hiếp ngoại tổ phụ.
Thật quá đáng.
Ngoại tổ phụ bị người ta chà đạp hết mặt mũi, chẳng trách Lạc Thuấn Thần lại khó chịu như thế! Nếu đổi lại là mình, chưa chắc đã bình tĩnh được như vậy.
"Quân tử báo thù, mười năm không muộn."
Quý Như Yên chỉ có thể khuyên lớn như thế, chẳng lẽ lại xông vào trong kia đánh Vạn Đức Hầu một trận đẹp mặt. Lỡ làm hành động lỗ mãn như vậy thì quá ngu xuẩn.
Cái này chẳng phải là tự dâng mặt lên cho người ta đánh lại sao, cho dù muốn báo thù, cũng phải tìm cách để đối phương không bắt được nhược điểm của mình.
Ánh mắt vô tình đã rơi vào con tiểu gia hỏa đang nằm trong ngực, đột nhiên kế sách hiện ra trong đầu nàng, bữa tối nay sẽ có trò hay để xem rồi đây!
Ngay sau đó, nàng lôi kéo Lạc Thuấn Thần đi đến chỗ không có người qua lại, tiếp đến là đặt con tiểu gia hỏa này ở trên bàn đá,
Không biết là con tiểu gia hỏa này có nhạy cảm hay không, nhưng chỉ cần nó rời khỏi lòng ngực Quý Như Yên thì liền mở to hai mắt rồi.
Mắt to màu xanh lam mê man đang nhìn chằm chằm Quý Như Yên, dáng vẻ rất buồn ngủ.
Quý Như Yên thấy con tiểu tử này còn muốn ngủ, nàng vội vàng dùng ngón tay chọc chọc nó, "Tiểu gia hỏa, ngươi đừng ngủ, ta hỏi ngươi, ngươi có thể hiểu được tiếng người hay không!"
Tiểu gia hỏa lại trừng nàng một chút, sau đó trở mình rồi trực tiếp đưa lưng về phía Quý Như Yên.
Hay thật. Cái tên gia hỏa này lại ra dáng tự cao với nàng. Bất quá nàng đang muốn nó giúp một chuyện, thù không thể không báo được.
Nàng lập tức di chuyển đến chính diện nó, cười nói, "Ngươi có thể nghe hiểu được lời của ta, vậy ta cho ngươi đi làm một việc được không?"
Tiểu gia hỏa chớp chớp mắt to, trong đôi mắt màu xanh lam lộ ra một tia giảo hoạt, bộ dạng này là muốn làm cho Qúy Như Yên nôn nóng trong lòng.
Bởi vì tiểu gia hỏa này đang đặt mông ngồi trên bàn đá, sau đó nó lại hướng chỗ nàng duỗi ra một cái móng vuốt nhỏ, móng vuốt nhỏ còn trêu chọc ở trước mặt nàng hai lần.
Quý Như Yên trừng mắt lên nhìn nó, nàng thật muốn chặt nó, lột da nó ra.
Sáng sớm đã đem nóc nhà quậy tan tành, nàng không tìm nó đòi bồi thường thì thôi, vào lúc này nó lại muốn đòi tiền nàng sao "Ngươi có giúp hay không?"
Quý Như Yên một mặt âm trầm, uy hiếp nói. Móng vuốt nhỏ không sợ chết, tiếp tục hướng nàng chọc chọc hai lần.
Mã Đản!
Quên đi! Nàng nhận thua, có được hay không?
Quý Như Yên tìm trái tìm phải, rồi từ bên hông tìm một khối bạc vụn, sau đó nàng để lên bàn, "Cho! Thù lao của ngươi!"
Tiểu gia hỏa khinh bỉ nhìn một khối bạc vụn, trực tiếp một cái xoay người rồi đưa lưng về phía Quý Như Yên.
Được lắm, nó dám chê khối bạc vụn này quá ít.
Lạc Thuấn Thần chỉ cảm thấy tên tiểu tử này thập phần đáng yêu, thế là hắn lấy một khối ngọc ở bên hông ra đưa cho nàng: "Cái này nàng đưa cho nó đi"
Quý Như Yên thấy khối ngọc bội có giá trị không nhỏ, tự nhiên nàng không muốn, "Chàng giữ lại đi, ta tự có biện pháp thu phục nó."