Edit + Beta: Đông Vân Triều
Ở nơi hái nấm, nàng nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn, sau khi ăn xong thể lực khôi phục rất tốt.
Đó là thiên tuế kết, cùng loại với quýt!
thiên tuế kết: cây cam ngàn năm tuổi.
Trước đây nàng du lịch ở Trân Châu quốc, có ăn một lần, lại không nghĩ rằng, tại Cổ Thú Sơn Mạch này lại còn có thượng phẩm nguyên liệu nấu ăn bậc này.
Nếu nàng đời này ngoại trừ có hứng thú đối vàng bạc, còn lại chính là thưởng thức mỹ thực
Quý Như Yên chân trước vừa đi, chân sau tên háu ăn đã chạy theo.
Thấy bộ dạng vui vẻ của nó, nàng đã cảm thấy buồn cười, "Ngươi ăn nhanh như vậy sao?"
Đấy là canh gà chỉ vừa mới múc ra thôi mà!
"Ô ô!"
Chủ nhân là muốn đi hái trái cây, luân gia tự nhiên cũng muốn đi theo đi.
Hắc!
Tiểu gia hỏa này, cư nhiên sửa lại xưng hô?
Bình thường đều là một bộ dạng tự xưng ta, chẳng lẽ bát canh gà vừa rồi đã thành công thu phục nó?
Quý Như Yên mỉm cười, tâm tư của loài thú, nàng thật không hiểu.
"Ngươi đã muốn đi, vậy cùng nhau đi, đừng đi lạc là được!"
"Ô!"
Luân gia mới sẽ không đi lạc, đây chính là địa bàn của ta!
Tiểu tử kia ở phía trước dẫn đường, ngạo kiều ngẩng đầu mà bước.
Một thú một người hướng chỗ thiên tuế kết mà đi, cách cửa động cũng không xa, sở dĩ bọn họ rất nhanh đã tới.
Quý Như Yên lướt một chút, thiên tuế kết này cũng không lớn lắm, chỉ cao có một thước, nhưng quả lại rất nhiều, chỉ là cũng không to.
Nếu như phải hình dung nó, thì giống quýt sa đường, ăn một lần là hết.
Lột vỏ quýt ra, Quý Như Yên ăn, không thể không tán thưởng một chút, cây trồng trong núi này cho quả thực ngọt!
Tên háu ăn thấy nàng ăn ngon lành như vậy, cư nhiên cũng giơ giơ móng vuốt tự bóc một quả, vất vả lột hết vỏ ra, cũng bắt đầu gặm, lập tức vẻ mặt mang cảm giác thỏa mãn!
"Ô ô!"
Ăn quá ngon!
Ta hạnh phúc muốn chết!
Quý Như Yên thấy bộ dạng say mê của nó, không vui nói, "Tên tham ăn, ngươi đừng cái gì cũng ăn, ta gọi ngươi là tham ăn nghe đã êm tai lắm rồi. Nếu ngươi lại tiếp tục ăn thùng uống chậu như vậy, ta sẽ cho ngươi tên khác, trực tiếp gọi thùng cơm là được!"
"Xèo xèo!"
Ngươi mới là thùng cơm!
Vóc người thiếu gia ta thon thả như vậy, làm sao có thể gọi thùng cơm?
Tiểu tử kia lập tức lăn lông lốc bò dậy, một cặp móng xách thắt lưng, trừng mắt Quý Như Yên, vẻ mặt bất mãn.
Xì ——
Lớn chừng bàn tay, toàn thân tròn trịa mập mạp, mở to cặp mắt ngọc bích kia nhìn lại ngươi đi, vóc người ngươi thon thả, ngươi không cười sằng sặc mới lạ!
Mà trong miệng Quý Như Yên vừa vặn nhét vào một quả cam, cũng liền trực tiếp phun vào mặt của tiểu tử kia, cười đến không thở được, tiểu gia hỏa này thật đúng là một kẻ dở hơi!
"Ô ô!"
Nói lầm bầm!
Có gì đáng cười!
Ngươi ăn, thiếu gia ta cũng phải tiếp tục ăn!
Nói dứt lời, nó quay lại, cái mông quay về phía Quý Như Yên, ăn cật lực.
Quý Như Yên thấy chỉ có một gốc thiên tuế kết, cũng liền quyết định, đem làm cây cảnh trồng trong vườn, tốt xấu sau đó muốn ăn, cũng có thể tùy thời tới hái.
Chỉ là di chuyển, đối với nàng mà nói, hiện tại chỉ cần động một cái, có thể trồng liền.
Bên cạnh ngũ độc quả, lại thêm một gốc cây thiên tuế kết.
Quý Như Yên cũng không dám ở bên ngoài lâu, mang theo tên tham ăn về sơn động.
Trong sơn động mùi thức ăn đã phiêu tán, tên tham ăn đa hóa thành một bóng trắng vọt vào trong động.
Mọi người sau khi ăn no, cũng mà bắt đầu hưởng thụ thiên tuế kết Quý Như Yên mang về.
Lần ăn này, tinh thần lập tức chấn hưng, miễn bàn có bao nhiêu khí lực.