Edit + beta: haquynh
Tham ăn là do Thiên Nguyệt nuôi dưỡng?
Nói như vậy bà ta mới là chủ nhân đích thực của tham ăn.
Chao ôi!
Tiểu tham ăn thật biết hãm hại người khác!
Thiên Nguyệt bà bà nhìn qua có vẻ nhân từ, nhưng gặp hay không?
Hình như cũng không đến lượt nàng làm chủ thì phải?
Quý Như Yên giật giật khóe miệng, trong lòng chua xót tận cùng, cười trừ: “Thiên Nguyệt bà bà, thật xin lỗi, Như Yên không biết tiểu gia hỏa kia là thú cưng của người, nếu có chỗ nào đắc tội, xin người tha thứ! Người xem, ta vừa làm vài món ăn, chi bằng chúng ta dùng bữa trưa, sau đó Như Yên dẫn người đi gặp nó được không?”
Không còn cách nào khác!
Người ta chính chủ đứng trước mặt mình, Quý Như Yên cũng không dám đắc tội, đành phải mạo hiểm chuyển đề tài.
Thiên Nguyệt thấy món ăn nàng làm cũng có hương vị nên gật đầu: “Được!”
Lúc Quý Như Yên múc cho và môt chén cơm gà hầm táo đỏ, Thiên Nguyệt nhìn gạo nếp trơn mềm, mùi thơm khiến ngón tay bà nhúc nhích.
“Ta đây không khách sáo.”
“Thiên bà bà ăn đi.”
Quý Như Yên cười trong ngoài bât nhất, nàng dám có ý khác sao?
Hai người hai suy nghĩ, trầm mặc dùng cơm.
Thiên Nguyệt chăm chú ăn cơm, cảm thấy tay nghề của Quý Như Yên thật sự không tồi.
Mà Quý Như Yên nhạt nhẽo vô vị ăn hết chén cơm.
Vì sao ư?
Thiên Nguyệt bà bà nhất định là cao nhân thế ngoại, nếu không sao có thể đưa nàng tới tận đỉnh núi cao ngủ một đêm.
Hơn nữa nếu không phải mình đạt tới cảnh giới võ thánh, chỉ sợ nửa đêm đã đông thành đá, sao còn mạng ngồi đây.
Còn có tình hình của đám người Lạc Thuấn Thần chỉ sợ cũng không khá hơn, mong sao tất cả ở cùng một chỗ, đừng chia tách ra.
Nếu không, ông ngoại có chuyện gì, nàng không biết phải đối mặt Lạc Thuấn Thần như thế nào.
Tiểu gia hỏa sao lại khiến nàng chọc phải rắc rối thế này, ai làm người nấy chịu, nàng thật tâm nhận lỗi với Thiên Nguyệt bà bà, để xem bà ý có thể buông tha cho đám người Lạc Thuấn Thần.
Thiên Nguyệt ăn hết một chén to, phát hiện Quý Như Yên chỉ ăn có nửa bát, có vẻ đoán được tâm sự của nàng nên thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm, thân nhân của ngươi vẫn còn sống tốt!”
Một câu cố ý nói cho nàng nàng tình hình của nhóm Lạc Thuấn Thần.
Xú nam nhân kia chẳng những không chết, còn giết chết đám báo Truy Nguyệt Huyết Xa bà mất công nuôi dưỡng.
Nghe thấy vậy Quý Như Yên mừng rỡ tươi cười: “Thiên Nguyệt bà bà, trong nồi vẫn còn, hay để Như Yên múc cho người thêm một chén.”
“Umh!”
Thiên Nguyệt kiêu ngạo gật đầu.
Bình thường bà ăn cũng không nhiều, không hiểu vì sao ăn cơm tiểu cô nương nấu, lại cảm thấy không biết no.
Quý Như Yên đang chăm chú múc cơm nhìn thoáng qua người đang ngồi bên bàn ăn, đại thùng cơm nhận định nàng chỉ vì nàng biết nấu cơm sao?
Nếu tiểu tham ăn đứng trước mặt nàng, tất nhiên sẽ hô to gọi nhỏ với Thiên Nguyệt: Đây là chủ nhân của ta, dĩ nhiên phải nấu cho ta ăn, nếu không sao ta có thể kêu nàng là chủ nhân?
Sau khi hai người ăn cơm xong, Quý Như Yên dọn dẹp đồ đạc đứng dậy: “Thiên bà bà, người dẫn đường đi.”
Thiên Nguyệt gật đầu: “Ngươi đi theo ta.”
Thiên Nguyệt đi trước dẫn đường, nói chính xác hơn là bay.