Edit + Beta: Đông Vân Triều.
Binh lính kia nhìn lệnh bài, thần sắc đạm nhiên, "Đại nhân đã phân phó, chỉ cần Hướng tiểu thư cầm lệnh bài Quốc sư tới, thoải mái ra vào! Hướng tiểu thư, thỉnh!"
Hướng Y Ninh trừng mắt nhìn, có chút hoài nghi, "Tống đại nhân cư nhiên dễ nói chuyện như vậy?"
"Hướng tiểu thư, xin mời!"
Binh sĩ không giải thích, chỉ thỉnh các nàng đi vào.
Quý Như Yên liếc mắt nhìn binh lính kia, không nói thêm gì, chỉ dắt Hướng Y Ninh, "Đi thôi, nếu Thượng thư đại nhân phân phó như vậy, chúng ta đi vào là được rồi."
Hướng Y Ninh đăm chiêu nhìn người binh lính kia, kết quả cuối cùng bị Quý Như Yên lôi vào.
Lúc vào cửa chính Bộ Hình, Hướng Y Ninh nhỏ giọng nói với Quý Như Yên, "Như Yên, ngươi không biết Thượng thư bộ Hình này có bao nhiêu ghê tởm! Nếu không phải có Tích Tiểu Mộng ở đây, lần trước ta đã bị hắn khi dễ đến thi thể cũng chẳng còn rồi."
"Thật vậy sao?"
Quý Như Yên khiêu mi.
"Ta không lừa người! Nhưng thứ này thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn, liền trực tiếp đưa vào? Ngươi nói việc này có kì lạ hay không cơ chứ?"
"Mặc kệ có hay không, ngày hôm nay ở đại lao Bộ Hình, ta muốn vào xem một chút. Không thể rũ bỏ hảo ý của người ta được, đúng không?"
Hướng Y Ninh không nói gì, không thể làm gì khác hơn là cùng nàng đi vào.
Đi vào bên trong, Hướng Y Ninh quen cửa quen nẻo tìm được một quản sự, quản sự vừa thấy Hướng Y Ninh, thái độ không nhiệt tình cũng không lãnh đạm, "Hướng tiểu thư tới?"
Hướng Y Ninh hướng hắn gật đầu, "Vệ quản sự, có thể để ta cùng Thất hoàng phi vào xem phạm nhân?"
"Thỉnh."
Ánh mắt Vệ quản sự quét qua Quý Như Yên, chỉ nói có vậy.
Đi theo Vệ quản sự, Quý Như Yên cuối cùng cũng gặp được quản sự và tiểu nhị tiệm thuốc Phượng gia.
Khiến nàng yên tâm nhất là, những quản sự cùng tiểu nhị tuy rằng thần tình có chút kinh hoảng, nhưng không có bị bất cứ thương tổn gì.
Thượng thu Bộ Hình này không phải con rể Vạn Đức Hầu sao?
Lại khoan nhượng vậy sao?
Quý Như Yên đến, khiến quản sự cùng bọn tiểu nhị như tìm được vị cứu tinh, cả đám đều quỳ trên mặt đất cầu cứu, "Biểu tiểu thư, cứu cứu chúng ta đi! Chúng ta thực sự không biết chuyện gì xảy ra, Vạn Đức Hầu một nhà tám người mất mạng, không phải do chúng ta làm hại a."
Quý Như Yên mau chóng phân phó bọn họ, "Các ngươi mau đứng dậy. Các ngươi chịu ủy khuất như thế nào, ta đây đều biết. Nếu không, các ngươi làm sao có thể thấy ta ở đây chứ?"
"Biểu tiểu thư, chúng ta phải làm thế nào để thoát khỏi nơi này đây?"
Một trong số các quản sự mở miệng hỏi.
Quý Như Yên hướng bọn họ giải thích, "Tạm thời ta chưa có biện pháp. Nhưng ta nhất định sẽ cố gắng đưa các ngươi ra ngoài một cách sớm nhất, hiệu thuốc Phượng gia cũng cần các ngươi tiếp tục hỗ trợ, ta tới tìm các ngươi, là muốn biết hiệu thuốc Phượng gia ở Đôn Nhạc Châu cùng Tam gia sở hữu, là ai bán thuốc cho Chung mụ mụ?"
Quản sự ba tiệm đều lắc đầu, trong đó Diệp quản sự đứng dậy đáp lời, "Không lừa gạt biểu tiểu thư, một nhà tám người đó, chúng ta Đông hiệu thuốc chưa từng thấy qua."
Hoa quản sự cũng gật đầu theo, "Chúng ta Nam hiệu thuốc cũng chưa từng thấy qua."
Người cuối cùng Cổ quản sự cau mày, "Bắc hiệu thuốc cũng chưa từng thấy qua."
Quý Như Yên híp mắt, "Việc này liên lụy đến tám mạng người, các ngươi thành thật một chút, tránh đến lúc đó lên đường, lại đổi giọng."