Edit + beta: haquynh
“Không biết Tống đại nhân hẹn ở nơi này, có chuyện gì?”
Quý Như Yên hỏi thẳng.
Tống Hoà Văn khẽ mỉm cười, có điều nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.
“Thất hoàng phi đã tới, chỉ sợ cũng có chuyện muốn cầu, chi bằng cả hai cùng nói thẳng ra có phải hơn không?
“Tống đại nhân đã nói vậy, ta đây cũng muốn. Chẳng qua thân phận của ngươi có chút lúng túng.”
Quý Như Yên ngầm ám chỉ.
Hắn là con rể Vạn Đức hầu, bảo nàng sao có thể nói thẳng.
Tống Hoá Văn xoay người, đưa lưng về phía nàng: “Ta chỉ có một yêu cầu, ngươi đem mọi tội lỗi đổ lên đầu thê tử của ta.”
Quý Như Yên hốt hoảng, tưởng mình nghe nhầm.
Có nhầm không, hắn muốn đổ tội lên đầu vợ mình.
Vợ hắn không phải là nữ nhi của Vạn Đức hầu sao?
Mặc dù chỉ là thứ nữ do di nương sinh, nhưng sao nỡ ác độc giết chết thê tử?
Ánh mắt nghi ngờ của Quý Như Yên rơi trên người Tống Hoà Văn, nàng thật sự không rõ.
Chờ một lúc lâu không thấy nàng đáp lại, Tống Hoà Văn lạnh giọng lên tiếng: “Thất hoàng phi, người có thể nghĩ tốt lắm.”
“Tốt như thế nào/”
Quý Như Yên nhàn nhạt đáp lại.
“Ta sẽ rửa sạch tội danh bán thuốc độc cho tiệm thuốc Phượng gia, hơn nữa ta đảm bảo, sau này sẽ không có ai tới đó gây sự, cho dù có, ta cũng sẽ bảo vệ bọn họ.”
Tống Hoà Văn gằn từng câu, hứa hẹn.
Quý Như Yên vuốt cằm, ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh: “Tống đại nhân, điều kiện của ngươi thật không thể khiến ta gật bừa. Thứ nhất, tiệm thuốc Phượng gia dù ngươi không hỗ trợ ta vẫn giải quyết được, thứ hai ngươi khiến ta bất chấp nguy hiểm đổ tội lên đầu thê tử cũng không phải chuyện tốt, sau này bị lội ra chỉ sợ ngươi sẽ đổ hết lên người ta, vậy khác nào ta đành ngậm bồ hồn làm ngọt, có khổ không thể nói?”
Tống Hoà Văn xoay người lại, cuối cùng cũng nhìn thẳng Quý Như Yên.
Phát hiện, nữ tử này, ánh mắt lạnh lùng bức người, trong như nước, lạnh như băng.
Khoé môi nở nụ cười thản nhiên, như thể châm chọc hắn.
Vẻ mặt lạnh lùng đạm mạc, quả thật lãnh nhược băng tuyết, không đoán ra được nàng đang vui hay đang giận.
Thần sắc hờ hững, hắn không đoán được tâm tư của nàng.
“Là Tống mỗ xem thường thất hoàng phi, kính xin thất hoàng phi trách tội.”
Lúc này Tống Hoà Văn lại chấp tay hành lễ với Quý Như Yên.
Quý Như Yên lấy bất biến ứng vạn biến, im lặng không lên tiếng.
Tống Hoà Văn không thể làm gì khác, tiếp tục nói: “Ta có chứng cứ, chứng minh người hạ độc là thê tử ta Vạn thị.”
“Chứng cứ gì?’
“Mười ngày trước, thê tử Vạn thị của ta vào cung một chuyến, hôm sau xuất cung về phủ Vạn Đức hầu, ngày tiếp theo truyền ra tin tám người nhà Chung ma ma trúng độc mất mạng, thế gian sao có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, cho dù Vạn thị không phải hung thủ cũng là đồng đảng.”
Lúc Tống Hoà Văn nhắc tới Vạn thị, nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy oán hận.
Quý Như Yên nửa tin nửa ngờ, nên nói với hắn; “Được rồi, lời ngươi nói có thể tin vài phần, nhưng làm thế nào ngươi chứng minh được, cái chết của cả nhà Chung ma ma liên quan tới Vạn thị?”
Tống Hoà Văn cười lạnh: “Đó là bởi vì, tám người nhà Chung ma ma trúng phải độc hoa độc hạt, chỉ trong cung mới có.”