Edit + beta: haquynh
“Vậy ngươi không sợ đắc tội với tứ điện hạ sao?”
“Thuộc hạ không sợ.”
Quý Như Yên tán thưởng liếc nhìn: “Ngươi bây giờ chưa thành thân, ngày khác chuyện chung thân đại sự sẽ bị nhìn chằm chằm, chi bằng sớm lập gia đình, nếu ngươi có người trong lòng, không ngại thành hôn trước đi.”
Hoa Hoành Phóng có chút quẫn bách, “Thuộc hạ không có người trong lòng.”
Câu trả lời khiến Quý Như Yên há hốc mồm.
Hoa phủ cũng không tầm thường, Hoa gia xuất thân võ tướng, muốn cưới vợ cũng đâu quá khó.
Chẳng qua phụ thân Hoa Hoành Phóng sớm qua đời, hắn lại nhỏ tuổi nên dần dần mất đi thế lực.
Nói khó nghe một chút là không có thanh danh.
Toàn bộ hoa gia chỉ có Hoa Hoành Phóng là nam đinh, nếu hắn không có thành tích, Hoa phủ sẽ xuống dốc ở kinh thành.
Hoa phủ như vậy, chỉ cần là đích nữ có chút của cải, cũng sẽ chướng mắt.
Có điều ở Cổ Thú hành cung, Hoa Hoành Phóng cống nạp quả ngũ độc, gần đây có rất nhiều người tới cửa, đều muốn tin tức của quả ngũ độc.
Vì vậy Hoa Hoành Phóng càng cố làm thấp, không tiết lộ nửa phần, cự tuyệt tất cả các điều kiện, chính mình không thể đứng nhầm hàng ngũ, làm hại chủ tử, mang danh bất nghĩa.
Quý Như Yên đánh giá Hoa Hoành Phóng, thấy hắn mặc trường bào màu sam, thắt lưng màu tím thêu chỉ vàng, tóc vấn cẩn thận, ánh mắt trong suốt, thân hình hoàn mỹ, thần thái tinh anh.
Đột nhiên nghĩ tới biểu muội Kiều Diễm thích múa đao lộng thươn, tính cách hào phóng, lúc trước ở trấn Thanh Mân cả gan dám từ hôn.
“Ngươi có thích cô nương múa đao lộng thương?”
Quý Như Yên đột nhiên hỏi một câu.
Hoa Hoành Phóng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quý Như Yên: “Nếu muốn ở cùng thuộc hạ, dĩ nhiên phải có chút thân thủ, có năng lực tự bảo vệ mình.”
“Nàng là nữ nhi nhà thương nhân, ngươi có đồng ý không.”
Quý Như Yên tiện đà hỏi tới.
Quý Như Yên thành khẩn nhìn nàng: “Nữ nhi nhà thương nhân? Đối với thuộc hạ không có gì đáng sợ, không biết thất hoàng phi muốn giới thiệu cô nương nhà ai?”
“Ngươi thật sự có thể chấp nhận?”
Quý Như Yên thận trọng hỏi lại, dù sao chuyện liên quan tới hôn sự của Kiều Diễm, nàng không muốn đại cữu mất vui.
Hoa Hoành Phóng gật đầu: “Nếu thất hoàng phi không tin, có thể theo thuộc hạ đi gặp tổ mẫu, ta có thể nói với ngài.”
Quý Như Yên nghĩ nghĩ, đứng dậy đeo mặt nạ: “Đi thôi!”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Quý Như Yên mới biết, hoa ra bây giờ quản lý chuyện trong phủ là tổ mẫu của Hoa Hoành Phóng.
Cha mẹ hắn đều qua đời trong chiến trận, tuy triều đình trợ cấp một chút bạc, nhưng không cải thiện được tình hình của Hoa phủ.
Cuộc sống rất khó khăn, Hoa lão phu nhân vẫn cắn răng nuôi lớn hai đứa cháu.
Hoa Hoành Phóng đã hai mươi, tuổi như vậy ở gia đình bình thường đã sớm thê thiếp vây quanh.
Nhưng hoa lão phu nhân lại ra lệnh cưỡng chế Hoa Hoành Phóng, nếu không có công danh trong quân doanh, tuyệt không thể nói tới hôn nhân.
Dưới sự dẫn đường của Hoa Hoành Phóng, bọn họ đi tới một nơi tràn ngập hương khói, trong phòng có rất nhiều linh vị, Quý Như Yên trừng mắt nhìn, đây giống như từ đường?