Edit+ Beta: haquynh
suy nghĩ của Ám Nô, thật không thể dùng đầu óc của người bình thường để lí giải.
Nhưng ả muốn dẫn những người đó rời khỏi tiểu uyển là chuyện không thể.
Bởi vì có rất dông quân lính bao vây tiểu uyển, hơn một ngàn người dương cung nỏ sắc bén về phía bọn họ.
Dẫn dắt đám người này chính là thành chủ Độc Hiết Phạm Đại Đồng.
Mà bên cạnh hắn là Vô Tình.
Phạm Đại Đồng nhìn Ám Nô cười hắc hắc: “Vị cô nương này, sao lại một mình lạc vào nơi đây hoang sơn cùng cốc thế này, khác nào tìm chết? Đây không phải là chuyện tốt đâu.”
Ám Nô hừ lạnh, chỉ là một tên Phạm Đại Đồng ả còn chưa để vào mắt.
Bây giờ khiến nàng có chút khiếp sợ là Vô Tình.
Hắn là người trung thành nhất bên cạnh thất điện hạ, trong mắt hắn thất điện hạ bảo hắn giết ai, hắn sẽ làm theo, không hề nói tình nghĩa.
Bên này đã bắt đầu khai hỏa chiến sự, đoàn người Quý Như Yên cũng không uống trà buôn chuyện.
Quý Như Yên nói với Lạc Thuấn Thần: “Hôm qua chàng nói, sao lại để Vô Tình theo Phạm Đại Đồng đi đối phó với Ám Nô.”
“Vô Tình mới là người trung thành với ta nhất.”
Lạc Thuấn Thần thản nhiên lên tiếng.
Giọng điệu cũng không có ý che dấu, Mễ Nhĩ ở bên ngoài đánh xe khẽ cứng người lại.
Mễ Nhi vung roi lê, ra vẻ như không có chuyện gì, tiếp tục chạy.
Thật ra trong lòng đã tê rần.
Bởi vì hắn vốn trung thành với thất điện hạ nhất, nhưng vì ám nô, hắn thất trách.
Vì thế thất điện hạ đã giảm bớt tín nhiệm với hắn.
Nhưng hắn cũng hận ngài, là do hắn thất tín trước, hắn chỉ cảm thấy hối hận vì hành vi của mình trước đó.
Ám Nô tâm ngoan thủ lạt, có thể nhìn ra được từ cái chết thảm của Đức phi ở chùa Thanh Long.
Hắn thu tất cả vào mắt.
Quý Như Yên tự nhiên có thể cảm nhận được sự thay đổi hơi thở của người bên ngoài, cũng đoán đươc, trong lòng hắn nghĩ gì.
Lạc Thuấn Thần cũng nhân cơ hội này gõ Mễ Nhĩ một chút, nếu hắn một lần nữa thất trách, kết cục sẽ bị Lạc Thuấn Thần đuổi đi.
“Phải rồi, từ Độc Hiết tới Đan Nhân Mai mất bao lâu?”
“Mười ngày?”
Mười ngày.
Quý Như Yên có chút khó tin trừng mắt nhìn hắn, Đan Nhân Mai cũng quá xa đi.
Lạc Thuấn Thần buồn cười nhìn nàng: “Đan Nhân Mai giáp ranh với nước Di, nước Bồ Đề, mười ngày đi đường không tính là xa.”
Chạy một ngày đường tới một thôn nhỏ đám người Quý Như Yên quyết định nghỉ chân một đêm.
Ngày hôm sau lại tiếp tục đi, thôn nhỏ đơn sơ, chỉ có một khách sạn.
Dọc đường đi, Giang Thành Tứ đều im lặng ở trong xe.
A Côn ở bên chăm sóc hắn, cũng có vẻ hài lòng.
Tới khách sạn gọi vài món ăn, nhận phòng xong, mọi người đều đi nghỉ.
Sáng hôm sau Mễ Nhĩ hỏi trưởng quầy, ‘Tổng cộng hết bao nhiêu bạc?”
“Vị đại gia này, phí dụng của các người đã có quý nhân thanh toán, không cần phải trả.”
Chưởng quầy tươi cười trả lời.”
“Quý nhân?’
“Đúng vậy, ngựa của các người cũng được chăm sóc tốt lắm, có thể đi được rồi! Tiểu nhị đã dắt ra cho các người.”
Mễ Nhĩ sửng sốt có chút khó hiểu, nhưng không hỏi lại chưởng quầy, đành đi ra ngoài nói với Lạc Thuấn Thần: “Điện hạ, vừa rồi chưởng quầy nói có quý nhân thanh toán phí dụng cho chúng ta.”