Edit + beta: Mạn Nguyệt
Đã đến ngày thứ hai, chỉ cần cố gắng đi nhanh hơn là có thể đến được bến đò. Vừa lên thuyền Giáp, Tang Vũ Cầm đột nhiên nói chuyện, "Trận rắn độc ngày hôm qua là đánh về phía ta đấy!"
Mọi người trầm mặc, chậm rãi chờ nàng ta nói tiếp.
"Ta là nữ hoàng của tộc bọ cạp, nhưng cũng chẳng phải là cao cường gì. Rắn rết vốn đã tồn tại quan hệ đối lập, ta mang theo tộc nhân của ta rời khỏi Đan Cổ sơn mạch chỉ vì tộc Xà quá lợi hại, ta không phải đối thủ của hắn.
Tang Vũ Cầm cười khổ, nói ra tình huống bị xà tộc tập kích hôm qua.
Trong mắt Lạc Thuấn Thần phát ra thứ ánh sáng nhạt, hắn đặt câu hỏi, "Ngươi rời Đan Cổ sơn mạch, vậy những người trong tộc có thể sống được sao?"
"Có thể." Tang Vũ Cầm liền vội vàng gật đầu.
"Vậy thì hết chuyện rồi, ngươi có thể ở lại Đan Nhân Nhai. Chỗ đó vách núi cheo leo, dễ thủ khó công, nếu Xà tộc có đi đến được chỗ này thì cũng chưa chắc đã chiếm được ưu thế."
Lạc Thuấn Thần nói thế làm Tang Vũ Cầm nhìn về phía hắn, nàng ta mở miệng cầu xin với ý định không dám chắc "Có thể không?"
"Nơi đó là ta làm chủ, ta nói được là được. Chỉ là ta cũng có một điều kiện, nếu Đan Nhân Nhai bị ngoại nhân công kích thì ngươi phải giúp ta phản công."
"Cái này không thành vấn đề!" Tang Vũ Cầm vội vã đáp ứng.
Việc nàng ta lo lắng chính là người trong tộc, nhưng nàng ta cũng không nghĩ rằng sau khi xuống núi sẽ gặp được Giang Thành Tử, tìm được một chỗ tốt cho tộc nhân của mình.
Cứ như vậy, hai bên đạt được thỏa thuận.
Trên thuyền, Quý Như Yên thừa dịp lúc Lạc Thuấn Thần tu luyện mà đi ra ngoài ngắm cảnh. Vừa ra khỏi đã thấy Giang Thành Tử đứng ở đó.
Quý Như Yên đi đến chỗ hắn, giọng điệu có chút không thích, "Giang giang, có phải ngươi nên nói với ta về chuyện của Tang Vũ Cầm hay không?"
"Ta biết ngươi sẽ tới tìm ta, nếu đến rồi thì ta sẽ nói cho ngươi biết. Sau này, an nguy của Vũ Cầm còn phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều."
Giang Thành Tử về phía vô tận của dòng sông, sau đó bắt đầu kể lại chuyện cũ. Thì ra trước kia Nhâm Giang gia chủ đã từng phụ lòng một nữ nhân.
Lúc ông ấy sắp chết thì gặp lại nữ nhân mình từng yêu. Mà lúc này nữ nhân đang mang thai sắp lâm bồn, nhưng nàng vẫn quyết lòng cứu ông.
Hổ thẹn với nữ nhân ấy, gia chủ Giang gia đã hỏi nhũ danh của bào nhi trong bụng, nữ nhân ấy bảo chỉ gọi hài tử là Hạt Nữ.
Thời điểm về Giang gia, ông ấy mới dặn dò Giang Thành Tử không được lấy người khác, chỉ có thể lấy nữ nhân tên Hạt Nữ.
Đúng là mỗi ngày đều có chuyện máu chó phát sinh.
Quý Như Yên nghe đến đó, khóe miệng không khỏi co quắp, có ai tới nói cho nàng biết, cứ như thế mà thành chỉ phúc vi hôn sao? Có điều lai lịch của Hạt Nữ này có chút kì lạ.
"Hôm qua ngươi có nói là muốn dẫn nàng về lại Giang gia?" Quý Như Yên hơi nhíu mày nhìn Giang Thành Tử hỏi.
Giang Thành Tử gật đầu, "Phải, thời điểm đó, ngươi có thể lấy thân phận là tỷ muội của nàng để theo ta về Giang gia một chuyến không?"
"Ta có ích lợi gì?" Mặt Quý Như Yên biến sắc, nàng bày ra vẻ mặt con buôn. Phải biết rằng mặt hàng Giang Thành tử này đã làm nàng tốn không ít gậy trúc.
Giang Thành Tử khẽ mỉm cười, "Chỉ cần ta có đều sẽ cho ngươi."
"Thật, vậy nếu ta muốn vị trí gia chủ Giang gia thì sao?"
"Chắp tay nhường cho!" Mặt Giang Thành Tử không biến sắc, trực tiếp quăng cho nàng bốn chữ.
Kết quả đúng là làm Quý Như Yên giật mình, nàng lập tức giận dữ, "Than bùn a! Ta muốn vị trí của ngươi làm cái rắm gì! Việc nhà ta đã có một đống rồi nhưng ta chưa quên ngươi đã bị thương hai lần trên tay ta, nếu nhận thì chẳng khác nào đặt mông phá hủy mình! Ta sẽ không bị ngươi lừa! Hay là vậy đi, thời điểm ta tấn công Di quốc, ngươi cho ta tấm bản đồ quốc khố hoàng thất là được."