Edit+ Beta: haquynh
Nói về Đan Nhân Mai.
Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần nghỉ ngơi vài ngày, rồi mới bắt đầu tới nước Bồ Đề.
Về phía Giang Thành Tứ cùng Tang Vũ Cầm, Quý Như Yên để cho bọn họ ở Đan Nhân Mai tiếp tục hưởng thụ tân hôn.
Cái chính nữa là trên người Giang Thành Tứ bị thương, không thích hợp theo nàng tới Bồ Đê.f
Lúc xuất phát tới Bồ Đề, Quý Như Yên cùng Lạc thuấn Thần chỉ dẫn theo tiểu tham ăn.
Từ Đan Nhân Mai tới nước Bồ Đề chỉ mất một ngày.
Chẳng qua, một ngày này cũng là vượt núi.
Cũng may võ công của bọn họ không thấp, có thể thoải mái di chuyển.
“Kinh thành đưa tin, Dật vương về kinh.”
Lạc Thuấn Thần đột nhiên nói với Quý Như Yên.
“Sau đó thì sao?”
“Hắn tới để cứu tam ca.”
Quý Như Yên sửng sốt: “Hắn cứu được sao, giết phi tử tội danh cũng không nhỏ.”
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Có thể, không thể xem thường năng lực của Dực vương.”
Đời trước, Dật vương không để Lạc Thiên Thụy giết chết huynh đệ của mình.
Có điều đời này có quá nhiều chuyện đã thay đổi.
“Vậy phụ hoàng nói thế nào?”
“Ta ca không còn là người trong hoàng thất, biếm thành thứ dân, trục xuất khỏi kinh thành. Dật vương có thể giữ cho tam ca một mạng, nhưng tam ca chắc không cam lòng, hắn muốn ngồi lên hoàng vị, sao có thể dễ dàng buông tha?”
Quý Như Yên ôm thái độ khác: “Cho dù biếm thành thứ dân, ta cũng không thấy nhị điện hạ sẽ tha cho hắn, thù giết mẹ! Nhưng phụ hoàng cũng thật lạnh lùng, tốt xấu gì cũng là con mình nỡ đẩy con vào đường chết?”
“Tạm thời mà nói, tam ca chưa chết được, có Dật vương ở đây, hắn là người thiết huyết, nếu giết tam ca dưới mắt hắn, chỉ sợ sẽ trở thành hoàng tử tranh đấu, tới lúc đó tam ca chết còn chưa xong chuyện, đám công hầu đâu phải kẻ ngốc bọn họ sẽ chọn ra chúa công để chiến đấu.”
Lạc Thuấn Thần cười ta tà.
Quý Như Yên đứng bên cạnh một tảng đá lớn, quan sát trên đó có một con chim nhỏ.
“Chuyện triều đình ta không muốn quan tâm! Đáng ghét, Tiểu tham ăn đi nhặt trứng chim trên cây xuống đây, buổi tối nấu cho ngươi ăn.”
Tiểu tử nghe thấy ăn, sao có thể từ chối thỉnh cầu của nàng, quét vài cái cây đổ hết đi lấy trứng chim xuống.
Quý Như Yên thấy vậy giật giật khóe miệng.
Tiểu tham ăn cũng quá cường hãn.
Quý Như Yên tức giận cầm lấy trứng chim, phân phó tiểu tham ăn: “Tiểu tham ăn, trứng chim này không thể ăn, ngươi mau trả nó lại đi.”
Chi.
Ta muốn ăn, không được sao?
“Ngươi ngốc sao, đây là phân chim, ngươi còn muốn ăn sao?”
Quý Như Yên ngẩng đầu nhịn trời, không nhịn được muốn phun trào.
Rốt cuộc hắn có hiểu không, trên đời này không phải mọi thứ đều ăn được?
Rầm rì.
Ngươi mới ăn phân.
Ta muốn ăn trứng.
Tiểu tử kia chớp đôi mắt to tròn, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
Ăn trứng?
Quý Như Yên xấu xa liếc nhìn bộ phận nào đó trên người Lạc Thuấn Thần, tiểu tham ăn muốn ăn trứng của hắn sao?
Hắc hắc, nàng không nhịn được nở nụ cười tà ác.
“Nàng cười gì thế?”
Lạc Thuấn Thần cảm nhận được nụ cười của nàng không có ý tốt, khiến cả người run rẩy.
“Không, chỉ đang nghĩ xem tìm chút gì để ăn.”
Quý Như Yên lập tức trả lời, nàng không thể để cho hắn biết, nàng vừa lấy hắn làm trò đùa.
Vạn nhất để hắn biết được, ai biết nam nhân bá đạo này sẽ đối phó với nàng thế nào.