Edit+ Beta: haquynh
Lạc Thuấn Thần mỉm cười, hiểu tâm ý của hắn.
Đơn giản chỉ muốn đứng ở bên Tư Đồ Mộng Nguyệt, vì thế hắn khách quan nói: “Chuyện của gia tộc bọn ho, chúng ta không quản được nhiều. Về Tư Đồ cô nương thế bảo vệ được mạng của nàng.”
“Umh.”
Hai người nhanh chóng tiến vào viện Thanh Trúc, phát hiện Quan Nhạc Đan sắp xếp cho bọn họ không tồi.
Phía trước là một rừng trúc, sau lưng còn có một suối nước nước nóng.
Nơi đây có thể sánh bằng biệt viện của người giàu có.
“Viện Thanh Trúc quả thật không tồi.”
Quý Như Yên cười yếu ớt, tán thưởng một câu.
Xem ra Quan Nhạc Đan vì để mỹ nam chú ý, chỉ sợ đã đưa phòng khách tốt nhất trong tứ đại gia cho Lạc Thuấn Thần.
Lạc Thuấn Thần sao có thể không nghe ra ý tứ của nàng, có chút không nề hà: “Như Yên, nàng đã nói thế, vậy chúng ta có thể vui vẻ với nhau rồi.”
“Phải rồi, buổi tối ta có chuyện phải ra ngoài, chàng ở đây chờ ta là được rồi.”
“Vậy, chính mình cẩn thận một chút.”
“Umh!”
Hai người rửa mặt xong, Quý Như Yên liền đi ra cửa.
Để lại một mình Lạc Thuấn Thần ở trong viện, tìm một quyển sách tùy tiện xem.
Quý Như Yên rời khỏi tứ đại gia, dựa theo ký hiệu của bát tinh, thuận lợi tìm được nhà trọ của Thất Sát.
Chẳng qua, thật bất ngờ, bên ngoài nhà trọ còn có một người quen.
Kia đúng là đệ nhất công tử nước Di, Lãnh Văn Bách.
Quý Như Yên vừa nhìn thấy hắn, liền ý thức được, chắc hành tung của Thất Sát đã bị lộ, nếu không sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Không để ý tới hắn, Quý Như Yên lướt qua hắn đi lên lầu.
“Quý cô nương, xin dừng bước.”
Lãnh Văn Bách hô một câu nhanh chóng tiến lên đón.
Quý Như Yên có chút bất đắc dĩ: “Lãnh công tử có chuyện gì sao?”
“Có thể giúp ta đưa thứ này cho Thất Sát sao?”
Lãnh Văn Bách đưa đồ vật trong tay cho Quý Như Yên, đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ, không rõ bên trong là cái gì.
“Nếu ngươi đã biết Thất Sát ở đây, sao không tận tay đưa cho hắn?”
“Thất Sát không muốn gặp ta, ta đây tội gì phải khiến hắn không vui? Quý cô nương yên tâm, chỉ cần đưa thứ này tới tay Thất Sát, ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt hắn.”
Lãnh Văn Bách nhớ tới Quý Như Yên không thích mình quấn lấy Thất Sát, nhanh chóng bày tỏ lập trường.
Quý Như Yên nhìn thoáng qua Lãnh Văn Bách, nhận lấy chiếc hộp gỗ: “Ta sẽ đưa món đồ này cho Thất Sát.”
“Cảm ơn! Cáo từ!”
Lãnh Văn Bách cảm kích Quý Như Yên, nhanh chân rời khỏi khách sạn.
Quý Như Yên đi tới chỗ Thất Sát, trực tiếp đạp cửa, tùy tiện tiến vào.
Thất Sát mặt lạnh như xác ướp, thờ ơ như cũ.
Chỉ có vết đao trên mặt kia, có vẻ khiến người ta sợ hãi.
“Thất Sát, chắc ngươi cũng đã nghe thấy?”
“Nghe thấy.”
“Đây là đồ của ngươi.”
Quý Như Yên đưa chiếc hộp nhỏ trong tay cho hắn: “Ta không biết ngươi cùng Lãnh công tử rốt cuộc trải qua chuyện gì, có điều hắn thật sự quan tâm ngươi.”
Thất Sát nắm chặt chiếc hộp nhỏ, im lặng không nói.
Thấy hắn vẫn như xác chết, Quý Như Yên cũng lười nói vòng vo, nói thẳng: “Mấy ngày nay, ngươi ở thành Bồ Đồ, hỏi thăm một chút tin tức về tứ đại giã. Hai ngày ta sẽ tới một lần, có gì liền thương lượng ở đây.”
“Dạ.”
Thất Sát gật đầu, nhận lệnh.