Edit+ Beta: haquynh
Tham ăn còn kiêu ngạo thừa nhận.
Quý Như Yên im lặng nhìn trời.
Gia Cát Dân thấy Quý Như Yên nghiêm túc như vậy, có chút phát hỏa: “Con thú cưng này không phải của ngươi sao? Nếu như nó không phải của ngươi, đừng trách ta đại khai sát giới.”
“Đương nhiên, chỉ cần ngươi có thể chạm tới nó.”
Quý Như Yên cười hắc hắc, hoàn toàn không để hắn vào trong mắt.
Thật cho rằng mình là kẻ lợi hại nhất thế gian sao?
Phải biết rằng, sự tồn tại của tham ăn, ngay cả nàng cũng không có cách thương tổn nó.
Đương nhiên, ngoại trừ Thiên Nguyệt.
Thiên Nguyệt không biết dùng cách gì, bất cứu lúc nào cũng có thể bắt tiểu tham ăn treo giữa không trung, tra tấn thể xác hắn.
Gia Cát Tinh Nhiên nghe vậy: “Được!”
Cũng không biết, nàng ta từ nơi nào lấy ra một cây đàn, cả người bốc cháy quầng sáng màu xanh đậm, đấu khí của đỉnh phong võ suất.
Quý Như Yên nhìn tu vi của Gia Cát Tinh Nhiên, hoàn toàn không xem vào đâu, nàng thật muốn nhìn một chút, vị Gia Cát Tinh Nhiên này có thể lợi hại tới mức nào.
Tiếng đàn tịch mịch lạnh lẽo.
Quý Như Yên nhìn nàng ta đánh đàn.
Tiểu tử kia ngồi trên lưng nàng cũng ngốc lặng.
Tiếng đàn vừa vang lên, cảm đám người xung quanh dại ra, mắt trắng dã như mất đi linh hồn.
Quý Như Yên nhìn xung quanh, phát hiện Gia Cát Tinh Nhiên cũng có vài phần bản lĩnh.
Có điều lấy âm làm vũ khí chỉ phát huy trong phạm vi rộng.
Ví dụ như trên chiến trường, Gia Cát Tinh Nhiên tuyệt đối là ác ma của địch nhân.
Chẳng qua đứng trước mặt nàng ta là Quý Như Yên.
Một võ suất khiêu chiến võ thánh, kết quả không cần nói cũng biết.
Gia Cát Tinh Nhiên thấy Quý Như Yên căn bản không chịu sự khống chế của mình, ngay cả tiểu thú có đôi mắt xanh ngọc kia cũng vậy.
Vì khống chế một người một thú này, nàng ta đã dùng tới quy nguyên âm tầng thứ hai.
Chỉ cần âm thanh vừa vang lên, người chênh lệch về thực lực sẽ không chịu nổi bị ma âm nhiễu loạn, chảy máu liên tục.
Quý Như Yên thấy Gia Cát Tinh Nhiên quả thật ích kỷ, vì muốn khống chế nàng, không tiếc tổn thương người vô tội, nàng vung tay lên chém ra một chưởng.
Chưởng phong như lưỡi dao sắc bén, chém đứt dây đàn.
Đàn vừa đứt, đừng nói quy nguyên âm, tất cả đều hóa thành hư không.
Gia Cát Tinh Nhiên bị một chưởng phản phệ, trực tiếp nôn ra một ngụm máu, trọng thương.
Quý Như Yên lạnh lùng nhìn lướt qua nàng ta, thanh âm trở nên lạnh bạc: “Nếu muốn giết ta, có thể đơn độc chiến, không cẩn tổn thương người vô tội. Chẳng lẽ vì ngươi xuất thân từ tứ đại gia có thể coi tính mạng của bọn họ không ra gì.”
Đám người vây xem, lúc này mới tỉnh dậy từ trong tiếng dần.
Nhìn thấy mũi cùng miệng đều chảy máu, hơn nữa nội lực trong đan điền suy giảm, nếu vừa rồi Quý Như Yên không ra tay, bọn họ đều phải chết ở đây.
Có một số người đã sớm nhìn tứ đại gia không vừa mắt đứng bật dậy: “Gia Cát Tinh Nhiên!Mệt cho ngươi là tam tiểu thư của Gia Cát tộc, xưa nay ai cũng nói cô nương lương thiện, bây giờ lão phu lại thấy trước những người đó mắt bị mù. Ngươi độc phụ nhẫn tâm, ở trong thành bồ đề bắn quy nguyên âm tầng thứ hai, ngươi muốn giết hết mọi người ở đây sao?”