Edit+ Beta: haquynh
Còn tiểu tham ăn vừa tiến vào không gian đã hưng phấn lăn lộn.
Úc da!
Hắn nhìn thấy quả ngũ độc tứ sắc.
Hơn nữa còn rất lớn.
Xèo xèo.
Chủ nhân!
Chủ nhân!
Người ta muốn ăn cái kia.
Quý Như Yên nhìn theo móng vuốt của nó, quả nhiên, tiểu tham ăn liếc trúng quả ngũ độc vô cùng to kia.
Dù sao quả ngũ độc đó cũng rất lớn, mình không có cách nào hái xuống, liền gật đầu: “Ngươi có thể ăn, nhưng không thể ăn hết, đây là địa bàn của ta, cần phải giữ lại để chúng tiếp tục sinh trưởng, rõ chưa?”
Tham ăn sao còn muốn nói chuyện, lập lức xông về phía quả ngũ độc kia.
Quý Như Yên thấy vậy, cũng liền mặc kệ hắn.
Đi vào trong phòng luyện đan, nàng nhìn vật liệu trên bàn, bắt đầu nghiên cứu.
Quý Như Yên dùng hai ngày để chế tạo giải dược, mà Gia Cát tộc lại xảy ra chuyện lớn.
Gia Cát Dân vì biết mình bị phế một tay, tự bạo đan điền mà chết.
Bởi vậy Gia Cát tộc, Gia Cát Chính Ly đem món nợ này tính lên người Quý Như Yên.
Còn Gia Cát Tinh Nhiên, nghe nói đan điền bị hủy, không thể tu luyện âm công của Gia Cát gia, đau lòng suốt hai ngày.
Ngày ngày nàng ta tới gặp bà nội, thấy Gia Cát Chính Ly liền nói ra tâm sự: “Bà nội, ngài cần phải làm chủ cho Tinh Nhiên! Nếu Tinh Nhiên không có bà nội bảo vệ cũng không muốn sống nữa.”
Gia Cát Chính Ly đau lòng: “Đứa nhỏ này nói linh tinh gì vậy, bà nội thương cháu, sao có thể không che chở cho cháu? Gia Cát tộc chỉ có cháu cùng Cát Dân, bây giờ Cát Dân đã đi, nếu cháu có chuyện gì, bà nội biết sống thế nào?”
“Tinh Nhiên biết lỗi, xin tổ mẫu trách phạt.’
Gia Cát Tinh Nhiên căn môi quỳ xuống trước mặt Gia Cát Chính Ly nghiêm túc nói: “Bà nội, Tinh Nhiên không muốn lấy Trọng Tôn Phong.”
“Cháu....”
Gia Cát Chính Ly im lặng nhìn nàng ta một lúc lâu.
Gia Cát Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn bà nội, thuận tiện nói: “Bà nội, ngài cũng biết đệ nhất công tử nước Di?”
“Cháu nói Lãnh Văn Bách sao?”
“Dạ.”
“Đang yên lành, cháu nhắc tới hắn làm gì?”
“Bà nội, Tinh Nhiên muốn gả cho Lãnh Văn Bách.’
Vừa nghe cháu gái càn rỡ như vậy, Gia Cát Chính Ly khiển trách: “Hồ nháo, cháu gả cho Lãnh Văn Bách, ta biết ăn nói thế nào với đại trưởng lão? Cháu đừng quên, nếu lúc này không có đại trưởng lão ủng hộ, bà nội không có khả năng giữ lại cho cháu một mạng.”
“Bà ngoại, ngài nghe ta giải thích được không?”
Gia Cát Tinh Nhiên lôi kéo tay bà cầu xin.
Gia Cát Chính Ly thấy nàng khóc thê thảm, đáng thương, mềm lòng, đành phải quát: “Nói đi.”
“Tổ mẫu, bây giờ thành Bồ Đề không còn nằm trong tay Gia Cát tộc chúng ta. Huống hồ tứ đại gia tộc cũng không còn là tứ đại gia tộc, Tư Đồ gia không để ý thế sự, Quan gia cùng Gia Cát gia tranh đấu không ngừng. Những năm gần đây Tinh Nhiên không chịu nổi nữa, nên mới muốn tìm đường thoát.”
“Đường thoát gì?”
Gia Cát Tinh Nhiên nói thẳng: “Đệ nhất công tử nước Di Lãnh Văn Bác là cháu ngoại của Trần quốc hoàng hậu nước Di. Hơn nữa Trần hoàng hậu rất sủng hắn, nếu Tinh Nhiên có thể gả cho hắn, tất nhiên có thể thay đổi vận mệnh của Gia Cát tộc chúng ta.”